PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 187

“Ta đã hứa rằng sẽ là người đầu tiên đến thăm đệ, ta đã giữ lời, phải

không? Đệ có khỏe không?”

“Vâng ạ.”
Gương mặt của Thái Kỳ trông rất nghiêm trọng, ngay cả khi ngẩn đầu

lên thì trong ánh mắt cậu cũng không có một tia vui mừng nào.

“Xem ra có gì không ổn… Có thể cho ta biết điều gì khiến đệ lo lắng

đến thế không?”

“Không…”
Kiêu Tông nhíu mày nhìn Cảnh Kỳ và Thái Kỳ rồi bất chợt lên tiếng:

“Ta thấy hai vị cũng cần nói chuyện riêng. Xin cáo lui trước.”

Cảnh Kỳ gật đầu hành lễ, Thái Kỳ cũng chỉ biết làm theo và cúi chào

Kiêu Tông. Sau đó, anh sẽ trở về với núi công việc chính sự của mình. Thái
Kỳ biết cho dù mình có đề nghị thì Kiêu Tông cũng không cho cậu đi cùng,
hơn nữa, hôm nay, Thái Kỳ cũng có khách. Kiêu Tông gật đầu nhẹ rồi lập
tức rời đi.

Sau khi nhìn Kiêu Tông đi khuất, Cảnh Kỳ quay về phía Thái Kỳ và

nói: “Chúng ta ra vườn đi dạo nhé?”

“Vâng… Nhưng em vẫn chưa quen đường nơi này.”
“Chẳng lẽ đệ bận rộn đến nỗi không có thời gian đi xem xung quanh

sao?”

Thái Kỳ dừng lại và mở cửa ra vườn, cậu không biết phải trả lời Cảnh

Kỳ ra sao.

12.4

G

ió Đới quốc lạnh thật.”

Ở khu vườn bên trong hậu điện là một hồ nước lớn, Cảnh Kỳ ngồi

xuống cạnh bờ hồ. “Chúng ta ngồi đây nhé.”

Sau đó, anh quay lại nhìn Thái Kỳ đang run lên. Gần đó là một mái

đình đẹp đến nỗi bất cứ ai đi ngang qua cũng đều phải trầm trồ, nó được
xây dựng bởi Thái Vương đời trước. Cả sàn nhà lẫn cột đều được làm bằng
pha lê, gần hồ nước là một ba mái đình nữa được dự định xây theo cùng
một kiểu nhưng bằng pha lê vàng, đỏ và tím. Khi bốn mái đình này đang
được xây thì tiên vương qua đời nên việc xây dựng bị dừng lại cho đến giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.