PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 188

“Đới quốc sản xuất ra ngọc… Chẳng trách vì những thứ này mà xảy ra

nội loạn.” Cảnh Kỳ chạm vào một cây cột pha lê.

Khí hậu ở Đới quốc vô cùng khắc nghiệt nên không thể trồng trọt. Tuy

nhiên, đất nước này lại được ban cho vô số suối ngọc, vì thế nên cuộc sống
của người dân ở đây cũng rất sung túc. Suối ngọc sản sinh ra ngọc, chỉ cần
đặt một viên ngọc xuống suối như hạt giống, nó sẽ lớn thành một viên ngọc
to. Ở Đới quốc cũng có rất nhiều suối vàng suối bạc.

“Cây cột lớn thế này, chắc phải tốn ít nhất ba mươi năm để dựng nên.”
Cảnh Kỳ nghe nói quốc khố của Đới quốc đã trống rỗng. Dưới sự cai

trị của một quân vương như thế mà quốc gia này vẫn đứng vững được suốt
hơn một trăm năm. Thái Vương đời trước đã mãi đắm chìm trong hoang lạc
mà quên đi chính sự. Ông ta có một nhóm những thuộc hạ và thị nữ yêu
thích nhưng lại không ban cho họ bất cứ tước vị gì cũng như không cho
phép họ can dự vào công việc triều chính.

“Không ngồi xuống sao?” Cảnh Kỳ nhìn Thái Kỳ vẫn lặng lẽ đứng

một bên.

“Không…”
“Thái Đài phụ, có chuyện gì khiến đệ phiền não đến thế?”
“Không có gì.” Gương mặt của Thái Kỳ còn trầm trọng hơn.
Cảnh Kỳ biết đứa trẻ này đã không nói sự thật. “Ta nghe Thái Vương

nói đệ đã hàng phục được một sử lệnh.”

“Vâng.”
“Và đệ cũng đã có thể biến hình.”
“Vâng…”
“Thật đáng tiếc.”
Thái Kỳ kinh ngạc nhìn Cảnh Kỳ. Nụ cười trên gương mặt anh như có

chút cay đắng.

“Ta đến thăm đệ như chúng ta đã ước hẹn, vậy mà đệ không hề vui

mừng.”

Thái Kỳ cúi đầu sâu hơn.
“Quả thật đáng tiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.