PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 197

“Vâng…”
“Kỳ lân chỉ là công cụ để truyền đạt Thiên Ý. Nói cách khác, đệ

không có quyết định riêng của mình, tất cả những gì chúng ta làm đều là
theo ý trời.”

Thái Kỳ gật đầu, Cảnh Kỳ xoa đầu cậu, bàn tay anh vô cùng ấm áp.

Cuối cùng, Thái Kỳ cũng đã có thể khiến Cảnh Kỳ vui lòng.

“Thái Kỳ, đệ đã nói rằng Thái Vương rất đáng sợ, ta có thể hiểu được

nỗi sợ hãi của đệ.”

“Là sao ạ?”
“Đó không phải sợ hãi, mà là kính sợ.”
“Có lẽ vậy…”
“Thái Kỳ, đệ gặp được vận mệnh của mình nên mới run sợ như vậy.”
Thái Kỳ ngập ngừng nhìn Kiêu Tông, trong đôi mắt của anh, có lẽ

Cảnh Kỳ đã đúng.

“Thái Kỳ không thể nói dối. Kỳ lân là sinh vật chỉ có thể quỳ trước

quốc vương của mình. Vì thế nên đệ đã chọn đúng.”

“Vâng…”
Cảnh Kỳ nhìn vào đôi mắt đen thẫm của chú kỳ lân nhỏ. “Giá mà ta

giải thích cho đệ rõ ràng hơn, không ngờ lại khiến đệ khổ sở thế này. Lẽ ra
ta đã phải ở Bồng Sơn lâu hơn… Ta xin lỗi.”

“Không! Là lỗi của em vì đã không hỏi kỹ càng.”
Cảnh Kỳ biết Thái Kỳ sẽ nói những lời này nên bật cười. “Từ đáy lòng

mình, ta xin chúc mừng đệ.”

“Cảm ơn anh.”
Cuối cùng, nụ cười đã nở trên môi Thái Kỳ.
Cảnh Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông đang đứng bên cạnh Thái Kỳ. Khi

nghe Cảnh Kỳ kể lại lời thú tội của Thái Kỳ, anh không hề cảm thấy đau
buồn cũng như thất vọng, anh cũng không hề trách cứ Thái Kỳ. Kiêu Tông
chỉ nghiêm nghị nhìn Cảnh Kỳ và hỏi liệu anh có thật sự là vua hay không.

“Ta cũng xin chúc mừng Thái Vương.”
“Cảm ơn ngài.” Kiêu Tông cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.