PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 198

Diên Vương cũng chúc mừng Kiêu Tông: “Chúc mừng Thái Vương

lên ngôi.”

“Rất cảm ơn.”
“Lúc nào thì chúng ta có thể tái đấu?”
“Ngài vẫn còn nhớ sao?”
“Làm sao ta quên được chứ. Khi bị ngài đánh bại một trận, ta đã cảm

thấy ngài rất xuất sắc, không ngờ sau này ngài lại trở thành vua một nước.”

Kiêu Tông mỉm cười. “Hy vọng lại có thể được thọ giáo Diên Vương

một lần nữa.”

“Đúng là đối thủ tốt khó tìm. Ngài định bao giờ thì tái đấu?”
“Thái Vương.” Diên Kỳ xen vào, cậu đang ngồi trên thành ban công,

ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. “Cái thứ kỳ quái bên kia là gì thế?” Diên Kỳ
chỉ về phía một mái đình bên sân thượng phía đối diện.

Diên Vương nghiêm mặt. “Này, ăn nói kiểu gì thế. Xin thứ lỗi cho thái

độ của tên này.”

Kiêu Tông bật cười, tỏ vẻ không để ý đến việc này. Anh nhìn thiếu

niên trước mặt mình và nói: “Đó là thứ do tiên vương để lại. Ta đang định
rã nó ra để mua lương thực. Diên Vương, xin hỏi quý quốc có còn thừa
lương thực không?”

“Thái Vương quả thật may mắn.” Diên Kỳ cười. “Gần đây được mùa

nên chúng ta đang lo lương thực bị mất giá.”

Thái Kỳ mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện ấy, Cảnh Kỳ nắm lấy tay

cậu và nói. “Đệ có muốn dẫn ta đi tham quan một vòng không? Lần trước
chúng ta đã bỏ lỡ giữa chừng.”

“Được chứ. Chỉ là em vẫn chưa rành đường nơi này.”
Thiếu niên đang ngồi trên ban công liền nhảy xuống. “Vậy thì đi thám

hiểm một chuyến nào.”

Thái Kỳ nhìn Kiêu Tông. “Thần đi được không?”
“Đi đi, nhưng phải về kịp bữa tối đấy. Cho dù đơn giản thôi, nhưng tối

nay chúng ta cũng phải thiết đãi những vị khách quý này.”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.