PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 195

“Thiên Khải không phải là thứ hữu hình.” Cảnh Kỳ mỉm cười. “Nên

cũng không thể diễn tả bằng lời. Thái Kỳ, không có gì xảy ra cả.”

Thái Kỳ nhìn thẳng vào mắt Cảnh Kỳ. “Không có gì…?”
Cảnh Kỳ gật đầu. “Đúng vậy. Quốc vương có vương khí, tuy nhiên đó

cũng không phải là thứ có thể thấy bằng mắt.”

“Không phải là ánh sáng ư?”
Từ khi Cảnh Kỳ bảo rằng linh khí của kỳ lân tỏa kim quang, Thái Kỳ

đã cho rằng vương khí cũng thế.

“Vương khí có thể là một luồng sáng, nhưng cũng có thể là bóng tối.

Vương khí như một nguy cơ nhưng cũng có thể khiến đệ cảm thấy yên
bình.”

“Vậy, vương khí không có hình dạng?”
“Đúng, rất khó diễn đạt bằng lời.”
“Nhưng… Cảnh Đài phụ, chẳng phải anh đã nói mình lần theo vương

khí để tìm ra Cảnh Nữ vương sao?”

“Ừ. Nếu quốc vương ở một nơi xa xôi, đệ có thể cảm thấy vương khí

của Người rất rõ rệt, qua đó, biết được quân vương của mình đang ở
phương nào.”

“Phương nào…” Thái Kỳ nghĩ lại. Trước khi những người lên núi đến

Phủ Độ cung, Thái Kỳ vẫn thường cảm thấy lo lắng, như có một nỗi sợ hãi
đang uy hiếp cậu.

“Khi gặp quốc vương, đệ sẽ hiểu rõ cảm giác ấy đến từ đâu. Có thể nói

là giống như cảm nhận được một nửa linh hồn của mình.”

“Và đó chính là vương khí…?”
“Ừ. Vương khí là một cảm giác rất rõ ràng. Nó khiến quốc vương

khác hẳn những người khác, đó là thứ đệ không thể thấy cũng như diễn đạt
bằng lời.”

Thái Kỳ nắm tay lại, Cảnh Kỳ nhẹ nhàng xoa tay cậu. “Thiên Khải

cũng thế, không có gì đặc biệt xảy ra cả. Nói đơn giản, nó giống như trực
giác. Khi gặp chủ nhân của mình, đệ sẽ có cảm giác đó chính là người mình
cần. Hiểu chưa, Thái Kỳ?”

“Trực giác…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.