PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 24

Chương II

2.1

D

ung Khả nhìn thấy Sán Tử bước ra từ đường hầm hoa mơ trân

châu, cuối đường hầm này là một cánh đồng hoa mơ trân châu với cỏ xanh
mềm mại, ở nơi này, hoa mọc cả trên vách đá. Ở bụi cây phía trên, vài
nhánh cây màu trắng mọc ra, như thả một lớp màn hạt giống phủ lấy cổng
vào đồng hoa. Khi vạch mấy dây hoa ra thì Dung Khả thấy Sán tử đang phi
xuống từ vách đá, cô liền đặt chiếc thùng đổ đầy nước Hải Đồng tuyền
xuống. Không như con người và ngựa, nữ quái có thể tự do băng qua các
tảng đá của mê cung này bằng bốn chân. Tuy nhiên, việc nhìn thấy Sán Tử
phi xuống từ vách đá cũng là hiếm thấy vì Sán Tử thường không ở đây.

“Sán Tử, cô về rồi à?”
Không biết bao nhiêu lần, nữ quái này đã vượt qua mê cung đá, đi về

hướng Đông, tìm kiếm Thái quả bị mất tích, mỗi khi ra ngoài thì thường rất
lâu sau mới trở lại. Những tiên nữ ở Bồng Lư cung biết mục đích những
chuyến đi của cô, Sán Tử sẽ tìm kiếm đến mệt nhoài rồi quay về với gương
mặt bơ phờ.

“Tôi vừa đi lấy nước. Cô ở đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Nghe lời Dung Khả, Sán Tử ngoan ngoãn khuỵu bốn chân mình

xuống, thả thân hình trắng muốt lên đồng hoa mơ trân châu.

“Lần này cô đi lâu thật đấy, đến tận rìa Hoàng Hải à?”
Nếu có thể, Sán Tử đã vượt qua Kim Cương Sơn ở rìa Hoàng Hải để

tìm kiếm xa hơn về phương Đông, tuy nhiên có một luật lệ cổ xưa là không
một sinh vật sống nào có thể vượt qua Kim Cương Sơn bằng đường bộ,
không ai hiểu vì sao cái luật ấy lại được đặt ra.

“Uống chút nước đi.”
Dung Khả kê chiếc thùng nước vào miệng Sán Tử, Sán Tử liền uống

dòng nước trong vắt từ chiếc thùng. Nhìn Sán Tử uống vài ngụm nước rồi
ngẩn đầu lên, Dung Khả lấy ra một chiếc khăn, thấm ướt, nhẹ nhàng vắt ráo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.