PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 28

“Ta đã từng hứa với con rằng sẽ đem Thái Kỳ trở về, ta đã không gạt

con, phải không?”

Bà cầm lấy tay Sán Tử.
“Xin lỗi vì đã khiến con chờ lâu đến thế này.” Rồi bà vỗ về đôi tay cô.

“Có một cánh cổng ở dưới chân xả thân mộc. Con mau đi đi, dùng chính
đôi bàn tay này đem Thái Kỳ trở lại với chúng ta.”

Đôi mắt to tròn của Sán Tử ngập tràn nước mắt, nhưng cô không khóc

mà chỉ xoay người đi về phía cửa. Ngọc Diệp nheo mắt nhìn bóng dáng Sán
Tử dần biến mất rồi quay lại cười với Trinh Vệ.

“Cuối cùng Bồng Sơn của chúng ta cũng có thể ăn mừng.”
Sán Tử chạy thật nhanh về gốc xả thân mộc, nơi cô được sinh ra, ở đó

có một cô gái trẻ đang đứng chờ. Cô gái chỉ về phía vòng tròn tỏa sáng lấp
lánh dưới chân mình. Rất nhiều tiên nữ đã tụ về đây nhưng Sán Tử không
còn tâm trí nào để quan tâm đến họ, cô chạy thẳng về phía người con gái lạ
mặt ấy. Xả thân mộc mọc trên một tảng đá lớn bên bờ vực, cô gái đứng kế
một rễ cây phủ đầy rêu phong, dưới chân là một vòng bạc, nhưng nhìn kỹ
thì đó không phải một chiếc vòng mà là một con rắn. Con rắn bạc hai đuôi
đang cuộn mình, ngậm một cái đuôi của nó trong miệng, tạo thành một
vòng tròn. Sán Tử dừng lại, người con gái ấy nở một nụ cười tuyệt đẹp và
đưa bàn tay phải của mình về phía Sán Tử, cái đuôi còn lại của con rắn
quấn lấy tay cô ta.

“Là Sán Tử phải không?”
Sán Tử hết nhìn cô gái ấy lại nhìn con rắn bạc cuộn tròn đang tỏa sáng

dưới đất. Chiếc vòng rộng như một vòng tay, ở giữa, ánh sáng mờ ảo đã tạo
thành một đường hầm, ở cuối đường hầm là một lối ra. Tuy chiếc vòng rất
nhỏ nhưng Sán Tử có thể nhìn thấy những kiến trúc kỳ lạ ở bên kia, trông
có vẻ như là một sân vườn, ở giữa là một luồng kim quang. Như thế đối với
cô cũng đủ rồi.

Thái Kỳ!
Sán Tử không tin vào mắt mình, luồng kim quang ấy chính là Thái

Kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.