PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 35

Sơn.”

“Vậy mẹ ruột của em là ai?”
Dung Khả nhìn lên nhánh cây trên đầu: “Ngài được sinh ra từ quả của

cây thần này. Là ân đức của Thiên Đế.”

Thái Kỳ cũng ngẩn đầu lên nhìn cái cây màu trắng. Trên cành hiện

không có quả nào, nhưng đến cả hoa lá cũng không có. Cậu vẫn còn nhiều
điều chưa hiểu về sự sống, vì thế nên cậu hoàn toàn tin vào những điều
Dung Khả nói. Cậu tưởng tượng rằng khi đến mùa trái, những cành cây này
sẽ nặng trĩu những quả to, bên trong là những đứa trẻ như cậu. Cái cách trẻ
con ở đây được sinh ra cũng thật kỳ lạ, cậu biết mình khác người, đến cái
cách ra đời cũng khác người.

Ra vậy.
Bởi vì cậu không phải con ruột của mẹ nên bà nội ghét cậu, cậu là một

gánh nặng cho mẹ. Bởi vì cậu được một cái cây sinh ra nên không được cha
mẹ và bà nội yêu thương.

Ra mình không có ba mẹ. Tuy cũng hiểu lắm, nhưng đúng là mình

không có ba mẹ.

Những ý nghĩ này có vẻ kỳ quặc nhưng cậu lại hoàn toàn tin chúng,

bởi vì đối với cậu, chúng hợp lý và giải thích được vì sao gia đình không
yêu thương cậu. Chẳng qua là, chúng khiến cậu cảm thấy rất buồn.

“Sao vậy?”
Nghe tiếng Dung Khả, Thái Kỳ vội vàng khép miệng lại rồi lắc đầu

liên tục. Sán Tử kéo cậu lại gần hơn như muốn vỗ về, vì thế nên cậu lại nép
mình hơn vào Sán Tử.

Giờ thì mình đã hiểu, mình không phải con ruột của ba mẹ.
Những ký ức trở thưở nhỏ lại tràn về. Bà nội tức giận, ba thì quở trách,

cho dù cậu cố gắng thế nào thì cũng không làm họ hài lòng. Mỗi khi cãi
nhau với ba hay bà nội, mẹ thường lặng lẽ trốn trong nhà tắm khóc nức nở.
Ngay cả đứa em nhỏ cũng có thể mắng cậu.

“Đứa nhỏ này…” Thầy giáo trẻ của cậu nói. “Nó không chịu chơi

cùng bạn cùng lớp, tôi không biết phải làm sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.