PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 34

“Xin hãy cứ gọi em là Dung Khả. Ngài chỉ gọi Huyền quân là đại

nhân thôi.”

“Huyền quân?”
“Là Ngọc Diệp đại nhân.”
Thái Kỳ nhìn Sán Tử, Sán Tử gật đầu, vì vậy, cậu chấp nhận cách

xưng hô này.

“Vậy… Dung Khả, chị là ai? Em chỉ vừa đến đây, tại sao chị lại bảo

em trở về?”

“Em là một tiên nữ ở Bồng Sơn, và ngài, Thái Kỳ, là chủ nhân của

Bồng Sơn này. Ngài đã được sinh ra ở nơi đây.”

“Em được sinh ra ở đây?”
“Vâng ạ.” Dung Khả gật đầu. “Nơi này chính là quê hương của ngài.”
“Nhưng…”
Dung Khả lắc đầu, ra hiệu cho Thái Kỳ đừng nói nữa.
“Bởi vì có một dị biến nên chúng em đã không tìm được ngài sớm hơn

khi ngài bị cuốn đến thế giới bên kia. Chúng em đã tìm kiếm ngài từ lâu
lắm rồi.” Gương mặt tươi cười của Dung Khả thoáng buồn. “Chúng em đã
rất lo lắng không biết ngài sống thế nào. Nhưng ơn trời, cuối cùng ngài
cũng đã trả về, chúng em đã mong chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Thái Kỳ,
chào mừng ngài trở về!”

Thái Kỳ ngập ngừng nhìn Dung Khả. Vậy ra cậu không phải con ruột

của cha mẹ mình ư? Nếu quả thật là như thế thì giờ cậu đã hiểu ra mọi
chuyện, vì sao bà nội ghét mình và vì sao lúc nào cậu cũng cảm thấy lạc
lõng, ngay cả giữa gia đình mình. Cậu biết mọi người đều không thích
mình, vì thế nên cậu đã luôn cố gắng để được yêu quý hơn, nhưng bất kể
cậu làm thế nào thì cũng luôn có một khoảng cách giữa cậu và những người
khác trong nhà. Như những đứa trẻ khác, cậu đã cho rằng mình khác mọi
người, nhưng không ngờ rằng những suy nghĩ ấy đều là thật.

“Vậy… Sán Tử là mẹ ruột của em?” Cậu hết nhìn Sán Tử lại nhìn

Dung Khả nhưng cả hai đều lắc đầu.

“Sán Tử là bầy tôi của ngài, cô ấy tồn tại là vì ngài. Còn em là một

tiên nữ, nhiệm vụ của em là giúp ngài làm mấy việc lặt vặt khi ngài ở Bồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.