Chương III
3.1 “
N
gười đã dậy chưa?”
Nghe tiếng Sán Tử, Thái Kỳ dụi mắt rồi chậm rãi mở ra, nhìn lên trần
nhà. Trần nhà được làm bằng đá trắng khảm họa tiết, ở bốn góc tường là
bốn con chim khắc từ đá ngũ sắc, xung quanh là hoa văn cùng một vòng
tròn.
“Đó là chim gì vậy?” Cậu chỉ vào một trong những con chim trên góc
tường.
“Là…”
Có vẻ Sán Tử cũng không biết nên cậu chỉ ừ một tiếng. Thật ra cậu
cũng không muốn biết nó là con gì, chỉ là bất chợt nhớ lại chuyện mình đã
khóc hôm qua nên có chút xấu hổ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cậu nhìn Sán Tử.
Nơi này là một gian phòng nhỏ, nhỏ hơn cả phòng học của cậu ở nhà.
Trên giường là một chiếc chăn mỏng thêu hoa rất đẹp, ba mặt giáp tường
đều chèn đệm, phía trên bức tường trắng đính nhiều phiến đá nhỏ, trông
như những phiến lá trên một thân cây to. Một mặt của căn phòng không có
tường mà được phủ bằng nhiều lớp rèm dầy đang được cuốn lên, bên kia
những tấm màn cửa, Sán Tử đang đứng đó, đầu nghiêng qua một bên có
chút khó khăn.
“Vậy giờ ta phải làm gì? Có phải đến trường không?”
Thái Kỳ biết rằng cuộc sống của cậu đã có một sự thay đổi lớn, không
còn là cái cuộc sống thường nhật trước đây, thức dậy sau tiếng chuông báo
thức, thay đồng phục, rửa mặt, ăn sáng rồi đi học.
“Ta phải làm gì?” Thái Kỳ lặp lại.
“Không phải làm gì cả.” Sán Tử lắc đầu. “Người đã muốn dậy chưa?”
Câu hỏi ấy có nghĩa là cậu có quyền ngủ tiếp hoặc rời giường, chỉ là
cậu không rõ đó là một đặc quyền tạm thời hay mọi việc về sau sẽ luôn như