PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 40

“Không ạ, một tiên nữ khác có trách nhiệm nấu nướng giúp ngài.”
Thái Kỳ nhìn Dung Khả ngạc nhiên: “Vậy là cũng có một người khác

quét dọn ư?”

“Vâng ạ. Nào, mau ăn đi kẻo nguội.”
Thái Kỳ có cảm giác như mình đã trở thành con nhà giàu dù cậu cũng

không rõ người giàu sống ra sao. Dung Khả đặt vào tay cậu một đôi đũa
trắng dài. Những món ăn trên bàn đều là những thứ cậu chưa thấy qua bao
giờ, Thái Kỳ chỉ biết nhìn Sán Tử và Dung Khả.

“Hai người không ăn à?”
“Sán Tử không cần ăn còn em thì đã ăn rồi.”
“Nhưng một mình em làm sao mà ăn hết chỗ này?”
Bao nhiêu là đĩa thức ăn lớn nhỏ được bày lên bàn.
“Ăn không hết cũng không sao ạ.”
“Bởi vì em dậy muộn nên mọi người đều đã ăn cả rồi phải không?”
Dung Khả mỉm cười: “Sán Tử vốn không cần ăn uống, mà cho dù có

thể thì địa vị cũng không cho phép cô ấy ăn cùng ngài.”

Thái Kỳ buồn rầu nhìn chiếc bàn đầy thức ăn khi nghe đến từ ‘địa vị’,

cậu không hiểu lắm ý của Dung Khả.

“Nếu em dậy sớm hơn thì mọi người cũng không thể cùng ăn ư?”
“Thưa không ạ.”
Thái Kỳ bối rối nhìn những món ăn trên bàn: “Tại sao?”
“Bởi vì đó là luật lệ ở đây, nhưng…”
“Nhưng sao?” Thái Kỳ ngẩn đầu lên nhìn Dung Khả.
“Chỉ là hơi kỳ lạ một chút, bởi vì…” Dung Khả cố gắng tìm một cách

giải thích hợp lý.

“Nếu các chị phạt em phải ăn một mình vì đã dậy muộn thì em còn

hiểu, nhưng ở đây có rất nhiều người mà em là người duy nhất ngồi ăn thì
rất kỳ cục, cùng nhau ăn nhất định sẽ ngon hơn.”

“Vậy thì…” Dung Khả thì thầm rồi mỉm cười, cô gật đầu, sau đó nói

vọng ra góc phòng, dường như sau tấm bình phong còn một gian phòng
nữa.

“Mọi người nghỉ tay một tý nhé, hầu hạ Thái Kỳ dùng bữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.