PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 41

3.2

S

au bữa điểm tâm, Dung Khả dẫn Thái Kỳ ra ngoài đi dạo. Nắm

lấy tay Sán Tử, cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài khiến cậu sững sờ. Tòa nhà
này hoàn toàn không có tường rào, cửa chính cũng như cửa sổ, tất cả cửa
vào chỉ đặt mấy tấm bình phong ngăn cách. Một bậc tam cấp dẫn xuống
một con đường nhỏ hơn, không có sân vườn cũng như cổng lớn. Mọi nơi
đều được nối với nhau bởi những bậc tam cấp, một mặt giáp vách núi cao
đến nỗi Thái Kỳ phải ngẩn đầu lên mới nhìn thấy bầu trời. Những con
đường nhỏ dẫn về nhiều hướng khác nhau trông rất ngoằn ngoèo, lọt thỏm
giữa những vách núi như nằm giữa hai tòa nhà cao, cung điện đằng sau như
chìm vào trong những vách đá chọc trời.

“Nơi này thật kỳ lạ…” Thái Kỳ thốt lên.
“Vậy sao?” Dung Khả chỉ cười.
“Đây là nơi nào?”
Dung Khả cúi đầu nói: “Đây là Bồng Sơn.”
“Ý em không phải thế…” Thái Kỳ suy nghĩ một chút, cậu cũng không

biết phải nói thế nào.

“Nơi này chắc hẳn là rất xa nhà em phải không? Ý em là xa đến thế

nào? Nó ở vùng nào của Nhật Bản, hay là ở nước ngoài.”

Dù ngôn ngữ ở đây rất quen thuộc nhưng mọi thứ đều khiến cậu cảm

thấy đây không phải Nhật Bản.

“Hay là em đã đến một thế giới khác rồi?” Như trong một quyển sách,

những đứa trẻ đi xuyên qua chiếc tủ quần áo và đến một thế giới khác

[1]

.

Dung Khả hơi bối rối: “Có lẽ là thế…”
“Vậy à…”
Mọi thứ ở đây đều thật kỳ lạ. Trước mắt cậu, chúng đều rất thật nhưng

lại khác xa thế giới thật mà cậu từng sống. Cậu cố gắng nghĩ xem cái ‘thật’
ở đây là thế nào và cái ‘thật’ vốn ra sao, nhưng càng nghĩ mọi thứ càng rối
rắm hơn, cuối cùng, cậu thở dài một tiếng rồi quyết định cho qua việc này.

“Ở đây có nơi nào bằng phẳng không?”
“Có ạ, xin đi cùng em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.