PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 49

Cậu trở nên bối rối, dù rằng con người cũng là một loại động vật

nhưng chuyện này có ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Vâng.”
“Nếu vậy, Liêm Đài phụ em gặp lúc trước cũng là thú sao?”
“Tất nhiên.”
[Ghi chú: Ở đây, trong tiếng Nhật, ‘kỳ lân’ được gọi là ‘kirin’, đồng

âm với ‘hươu cao cổ’. Vốn được nuôi dưỡng và lớn lên ở Nhật Bản nên
Thái Kỳ nghĩ mọi người đang nói đến con hươu cao cổ trong khi thật ra là
linh thú kỳ lân. Vì vậy, từ đoạn hội thoại này trở đi, người nói một đằng,
người hiểu một nẻo.]

Thái Kỳ cảm thấy còn khó hiểu hơn, cậu sẽ biến thành con hươu cao

cổ như người sói biến hình sao? Người biến thành sói thì không kỳ lạ lắm,
nhưng biến thành con hươu cao cổ chắc chắn sẽ trông rất kỳ cục. Lúc này,
cậu vẫn chưa hiểu rõ kỳ lân là sinh vật như thế nào.

Trinh Vệ mỉm cười nhìn gương mặt bối rối của Thái Kỳ rồi khẽ thở

dài: “Là do ngài chưa từng biến thân thôi. Mái tóc của ngài vốn không phải
tóc mà là bờm.”

Thái Kỳ gật đầu, hươu cao cổ cũng có bờm. Trinh Vệ vẫy tay, ra hiệu

cho Thái Kỳ đi về phía mình rồi nhẹ nhàng xoa trán cậu, bỗng nhiên Thái
Kỳ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Khó chịu lắm phải không?”
Nghe Trinh Vệ nói thế, Thái Kỳ vội vàng dùng tay che đi cái trán, quả

là có khó chịu.

“Đó chính là sừng, chiếc sừng rất quan trọng đối với một kỳ lân. Khi

em chạm vào trán ngài, ngài đã rất khó chịu, đúng không?”

“Đúng là có một chút…”
“Không cần phải xấu hổ, kỳ lân không thích ai chạm vào sừng mình

cả. Khi lớn thêm một chút, ngài sẽ còn khó chịu hơn, ngài sẽ không muốn
ai đụng vào sừng mình cả, cho dù đó là Sán Tử.”

Nghe những lời này cùa Trinh Vệ, cậu chợt nhớ mình vốn cũng không

thích ai đụng vào trán mình, cho dù đó là mẹ.

“Vậy em quả thật là một kỳ lân ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.