PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 91

Cổng vào Hoàng Hải nằm ở bờ Ngũ Sơn, chỉ là một mảnh đất hoang

vu đầy lùm cây, bụi cỏ. Con thú Cảnh Kỳ đưa cho Thái Kỳ trông chư một
con thỏ tai ngắn hoặc chuột thân dài.

“Nó là Tước Hồ hay phi thử ạ?”
Con tiểu yêu tỏ ra vâng lời, để Thái Kỳ ôm nó, qua bộ lông mềm mại,

cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của nó.

“Tước Hồ.” Con yêu quái trả lời bằng một giọng lắp bắp, nó vừa được

Cảnh Kỳ thu phục thành sử lệnh.

“Phi thử là tên gọi chung của loại yêu quái này còn Tước Hồ là tên của

nó.”

Thái Kỳ gật đầu, cổ họng Tước Hồ run run.
“Xin chào.”
Tước Hồ không trả lời mà chỉ rên ư ử.
“Nó nói được gì khác không?”
“Thường thì loại yêu quái nhỏ thế này chỉ nói được vài từ đơn giản.”
Thái Kỳ là người đầu tiên phát hiện Tước Hồ đang trốn trong bụi cỏ

nhìn cậu. Khi nó vừa định chạy trốn thì Cảnh Kỳ lẩm bẩm một câu thần chú
gì đó mà Thái Kỳ không hiểu rồi trừng mắt nhìn con yêu quái nhỏ. Sau câu
thần chú tiếp theo, Cảnh Kỳ gọi tên nó và Tước Hồ ngoan ngoãn đi về phía
anh. Ra đó chính là cách hàng phục yêu quái, Thái Kỳ hơi thất vọng một
chút, cậu đã cho rằng đó sẽ là một màn trình diễn hoành tráng hơn.

“Hàng phục đơn giản thế này thôi ư?”
Cảnh Kỳ lắc đầu: “Phi thử chỉ là yêu quái nhỏ nên mới đơn giản thế

này, yêu quái càng lớn thì càng khó hơn. Có con phải đối đầu cả ngày trời
mới thu phục được.”

“Lâu thế cơ à?” Thái Kỳ ngạc nhiên nhìn Cảnh Kỳ.
Cảnh Kỳ gật đầu và đặt Tước Hồ lên lưng Ban Cừ. Nó nhảy về phía lỗ

tai và bắt đầu đùa giỡn cùng Ban Cừ.

“Khi thu phục Ban Cừ, ta đã phải tiêu hao rất nhiều tinh lực.”
“Thật ư…?”
Ban Cừ thờ ơ dựa lưng vào một tảng đá, để cho Tước Hồ nghịch cái lỗ

tai của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.