PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 100

- “Chuyện đó có thật” - Lão nhân bán hoa nói - “Thí dụ mà nói, nếu quả

người khác đi giết tôi, không quá ba ngày có thể dương danh thiên hạ. Tôi
đi giết ông, tuy không có ai biết, nhưng túi tiền của tôi lại đã nặng hơn
nhiều”.

- Hơn nhiều là bao nhiêu?
- Sau có số “năm”, thêm vào bốn con số “không”.
- “Năm vạn lượng?” - Khương Đoạn Huyền cũng thở dài một hơi - “Ta

làm một vụ Hồng Sai, chỉ bất quá năm trăm lượng”.

- “Bởi vì duyên cớ đó, cho nên chuyện phạm pháp mới vĩnh viễn có

người làm” - Lão nhân thốt - “Cho dù rõ ràng biết phải đi chặt đầu người
ta, cũng có người đi làm”.

- “Vậy lão tại sao còn không làm?” - Khương Đoạn Huyền hỏi - “Lão tại

sao đến bây giờ còn chưa xuất thủ?”

Lão nhân bán hoa cúi đầu ngẫm nghĩ cả nửa ngày, giống như đang đắn

đo một vấn đề rất khó giải thích, qua một hồi rất lâu, mới thở dài một hơi:

- Điểm đó rất khó nói cho rõ ràng.
- Lão có thể nói từ từ.
- Hiện tại tôi chỉ có thể nói, tôi không giết ông chỉ vì tôi bất quá chỉ là

một cái bóng.

- Cái bóng?
- “Cái bóng không thể giết người” - Lão nhân bán hoa thốt - “Chỉ có

người mới có thể giết người”.

- “Lão nói lão chỉ bất quá là cái bóng” - Khương Đoạn Huyền hỏi -

“Không có người làm sao lại có thể có bóng?”

- Đương nhiên là có người.
- “Vậy lão là cái bóng của ai?” - Khương Đoạn Huyền lại hỏi - “Người

đó đang ở đâu?”

Nụ cười trên mặt lão nhân bán hoa chợt biến thành thần bí quỷ dị khôn

lường.

- “Tôi là cái bóng của mỗi người” - Lão đáp - “Cái bóng của mỗi một

người muốn giết người”.

Câu nói đó có ý tứ gì? Ai có thể hiểu được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.