PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 257

Bởi vì mấy lúc đó, yêu cầu của y là “tuyệt đối không có”, không có ánh

đèn, không có động tĩnh, không có tiếng động.

Trong mấy lúc đó, y nghiêm lệnh yêu cầu thuộc hạ của y làm cho y một

chuyện:

nhất định phải để y tuyệt đối một mình, tuyệt đối an tĩnh.
Hiện tại cũng vậy, cho nên từ trong song cửa đối diện y nhìn ra, cả một

đình viên quảng đại không có tới một ánh đèn.

Tịch mịch, có lúc tuy giống như một con côn trùng đang gặm nhấm linh

hồn y, có lúc lại giống như bàn tay dịu dàng của một cô gái đang mềm mại
vuốt ve nhục thể và tâm hồn y, khiến cho tâm linh của y có lúc đau đớn dày
vò, có lúc an bình trong chốc lát, đủ để trùng sinh lực lượng.

Cô độc, an tĩnh, tịch mịch, đều là liều thuốc phục hồi hữu hiệu phi

thường.

Lúc đó Hoa Cảnh Nhân Mộng đã đứng trong bóng tối từ rất lâu.
Trên thân nàng tuy mặc một bộ y phục trắng như tuyết, sắc mặt nàng tuy

cũng trắng như tuyết, nhưng con người nàng lại phảng phất đã hòa lẫn vào
bóng tối, thậm chí giống như đã dung hóa thành một thể với bóng tối.

Nàng thậm chí đã là bản thân của bóng tối, hắc ám làm sao, thần bí làm

sao, ưu mỹ làm sao, lãnh khốc làm sao.

Nàng đang dùng một ánh mắt như bóng đêm nhìn bọn chúng, nhìn đã lâu

rồi.

Bọn chúng đang bị nàng nhìn như vậy.
--- “Nhìn”, tịnh không nhất định là “nhìn thấy”, nhìn thấy cũng không

nhất định là phải nhìn.

Có lẽ nàng tuy đang nhìn bọn chúng, lại không nhìn thấy, bởi vì trong

tâm nàng đang nghĩ về chuyện khác người khác, cho nên không thấy.

Trước mắt Mộ Dung Thu Thủy đích thị là một màn hắc ám vô biên vô

hạn, Vi Hiếu Khách đang nhìn Mộ Dung Thu Thủy mờ mịt như xuân dạ thu
thủy, bọn chúng đều không đang “nhìn” nàng, cũng không thấy nàng.

Nhưng bọn chúng đều biết nàng đã đến.
Quan trọng nhất là - bọn chúng cũng biết nàng vì sao đã đến.
* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.