PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 282

- “Ngươi tự nhận ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh, mỗi một chuyện

đều tính toán chu đáo, thậm chí mỗi một chi tiết của mỗi một chuyện đều
tính toán chu đáo” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Chỉ tiếc ngươi thường
hay quên một điểm”.

- Điểm gì?
- “Ngươi thường hay quên trên thế giới có rất nhiều loại người, tịnh

không phải mỗi một loại người đều giống như ngươi” - Nhân Mộng nói với
Mộ Dung Thu Thủy - “Có rất nhiều người ý tưởng và quan niệm không
những không giống ngươi, hơn nữa còn cách biệt rất xa”.

- Ta thừa nhận.
- Ngươi hồi nãy hỏi ta coi ta làm sao trong phút chốc có thể chế trụ được

Thắng Tam và đám huynh đệ của gã?

- Phải.
- “Vậy thì ta bây giờ có thể cho ngươi biết, ta căn bản không có cách chế

trụ bọn chúng” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Nhưng ta có cách kiếm một
người chế trụ bọn chúng”.

Nàng lại nói với Mộ Dung Thu Thủy:
- Chuyện đó ngươi không hiểu, bởi vì ngươi và Vi Hiếu Khách đều là

người ở trên cao, bọn ngươi vĩnh viễn không hiểu dùng cách nào mới có
thể tìm ra một người làm một chuyện mà người khác làm không được cho
ta.

Mộ Dung Thu Thủy không còn cười nổi.
- “Ngươi tìm người nào?” - Y nhịn không được phải hỏi Nhân Mộng -

“Ai có thể làm chuyện như vậy cho ngươi”.

Nhân Mộng cười:
- Điểm đó đương nhiên là quan trọng nhất, cũng là điểm ngươi vĩnh viễn

nghĩ không ra.

- Ta thừa nhận.
- “Nhưng ngươi vĩnh viễn nên thừa nhận mỗi một người đều có nhược

điểm của mình, bởi vì chính mình căn bản không thừa nhận mình có nhược
điểm” - Nhân Mộng hỏi - “Ngươi nói có phải vậy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.