Khí sắc của Mộ Dung Thu Thủy xem ra tốt hơn hồi nãy rất nhiều.
- “Muốn hiểu rõ thứ tình cảm đó, nhất định phải giải thích bằng thí dụ” -
Mộ Dung Thu Thủy nói - “Trước mắt có một thí dụ rất tốt”.
- Ngươi và Bạn Bạn có phải là một thí dụ rất tốt?
- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Thí dụ mà nói, ta đáng lẽ nên rất
hận Bạn Bạn, bởi vì nàng đích xác đã làm rất nhiều chuyện không đúng với
ta”.
- Ta biết.
- “Nhưng ta không hận nàng chút nào” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Nếu
quả nói ta muốn trả thù nàng, cũng chỉ bất quá giống như tưởng tượng
trước đây, ôm ghì nàng vào lòng”.
- “Ngươi có phải nghĩ cảm tình của ta đối với Đinh Trữ cũng vậy?” -
Hoa Cảnh Nhân Mộng hỏi Mộ Dung Thu Thủy.
- “Xem ra đích xác là vậy” - Mộ Dung Thu Thủy cười - “Nhưng sau khi
ngươi phát hiện chân tướng sự tình, tình hình chỉ sợ đã bất đồng”.
- “Chân tướng sự tình gì?” - Hoa Cảnh Nhân Mộng có điểm kinh ngạc.
Mộ Dung Thu Thủy lại cười cười không đáp, chỉ quay mình nhượng
đường:
- Hiện tại ngươi có thể đi rồi.
- “Ta luôn luôn muốn thả ngươi đi” - Mộ Dung Thu Thủy chú thị nhìn
vào khoảng không - “Hà huống ở đây cũng không phải là nơi lưu khách,
ngươi nói có phải không?”
- Ngươi không tính bắt ta trả nợ thua đánh cá?
- “Ta đương nhiên muốn” - Mộ Dung Thu Thủy cười, nụ cười có chút tà
ác - “Nó sớm muộn gì cũng là của ta, ta hà tất phải gấp gáp?”
Hoa Cảnh Nhân Mộng nhìn nụ cười tà ác trên khuôn mặt y, do dự hỏi:
- Lẽ nào ngươi không sợ ta đi tìm Đinh Trữ?
- “Ngươi cứ đi tìm gã, ngươi cứ đi yêu gã” - Mộ Dung Thu Thủy chừng
như không thèm để ý - “Bất quá, nếu quả ngươi là người thông minh, ta
khuyên ngươi giết gã càng sớm càng tốt”.
- “Tại sao?” - Hoa Cảnh Nhân Mộng lộ vẻ kinh ngạc.
Mộ Dung Thu Thủy lại cười đắc ý: