PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 319

- Nếu quả ả giết Đinh Trữ, vì để trốn tránh sự báo thù của Đinh phủ, ả

không tìm bọn ta yểm hộ cho ả thì còn tìm ai khác được?

- Nếu quả giết không thành?
- Muốn tìm một nơi tránh gió, ngươi còn có thể nghĩ ra chỗ nào lý tưởng

hơn Mộ Dung phủ?

Vi Hiếu Khách không ngẫm nghĩ nói liền:
- Không có.
Mộ Dung Thu Thủy tràn đầy tự tin:
- Cho nên vô luận là sao, ả phải như một em bé ngoan ngoãn mang đôi

chân đó trở về.

- “Đúng, đúng” - Vi Hiếu Khách cười lạnh - “Đến lúc đó bọn ta cứ từ từ

mà chặt”.

- “Tại sao không thể không hủy diệt?” - Mộ Dung Thu Thủy chợt cười

rất mơ hồ - “Lẽ nào bọn ta không giữ lại để ngắm chơi được sao?”

Vi Hiếu Khách nhìn Mộ Dung Thu Thủy, lại nhìn cái chân cụt của mình.
Mộ Dung Thu Thủy cười nói:
- Chân của ả khác xa với chân ngươi, trắng trẻo, tròn trịa, cực kỳ mê hồn,

hủy đi thật là đáng tiếc, tạm tha thứ cho ả một thời gian không được sao?

- “Được, được” - Vi Hiếu Khách miệng tuy đáp ứng, trong mục quang lại

lóe lên một tia sáng phẫn nộ.

- Cho nên hiện tại chuyện duy nhất bọn ta làm là về đợi.
- “Đúng, đúng” - Vi Hiếu Khách lập tức nói - “Ta còn có hai bình rượu

ngon đang đợi bọn ta về, có lẽ rượu còn chưa uống say, chân đã về tới”.

Mộ Dung Thu Thủy đắc ý cười khanh khách.
Vi Hiếu Khách cũng cười bồi, cười lại vừa âm trầm, vừa lạnh lẽo.
* * * * *
Khương Đoạn Huyền chung quy đã tỉnh dậy.
Hắn cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ phát hiện mình đang

nằm trong một gian phòng cực kỳ hào hoa, đang gối đầu trên một cái
giường rộng rãi thư thả.

Cách đầu giường không xa, có ba lư hương, hai cái ưu nhã đang tản phát

quẩn quyện hai thứ khói màu sắc khác nhau, mùi cũng khác biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.