PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 66

- Trên tường Nhã Tọa đặc biệt nhất của ta, hơn nữa chính là do vị quý

khách ngươi mời đến dùng răng ngậm một mảnh muỗng vỡ hoạch vẽ trên
đó.

Mộ Dung Thu Thủy chợt ngồi bệch xuống giường, kinh hãi nhìn Vi Hiếu

Khách:

- Hắn làm sao biết ba chữ đó? Lẽ nào vị quý khách Nhân Mộng đem đến

là...?

Lần này không ai cắt ngang lời nói của y, mà y tự mình ngắt lời mình,

trong mắt y phảng phất bất chợt trào ra một nỗi khủng bố khó tả. Thần tình
trong mắt Vi Hiếu Khách cũng không khác gì y.

Bởi vì trong tâm bọn họ đều đã hiểu rõ vị quý khách trong Nhã Tọa là ai.
Con người đó vốn là bằng hữu thân mật nhất của bọn họ còn tồn tại trên

thế giới này, ngoại trừ bọn họ cũng là người duy nhất biết bí mật “Ban Sa
Khắc”.

Thuở ban đầu, bí mật đó chỉ bất quá là một câu nói đùa.
Câu nói đùa đó bắt đầu từ đêm đó.
* * * * *
Đêm không có trăng, gió ào ạt cuốn đất cát mù trời, bốn thiếu niên gan

dạ non nớt lén lút mò vào hậu viên của một Vương phủ trong thành. Trong
truyền thuyết của những đứa bé con nhà quyền quý ở kinh thành, địa
phương đó giống như thiên đường trong thần thoại.

Nghe nói ở đó có mỹ tửu, mỹ thực, và mỹ nhân mà Vương gia sưu tập từ

các nơi đem về, không những có rượu bồ đào Ba Tư và mục ngư tương, còn
có mỹ nhân tuyệt sắc tóc vàng như hoàng kim, mắt xanh như phỉ thúy.

Toàn bộ những đứa bé con nhà quyền quý đó vừa trẻ tuổi, vừa nhiệt tình,

đều khoái kích thích và mạo hiểm, toàn bộ đều muốn lợi dụng lúc Vương
gia theo các quan gia khác đi tuần thú săn bắn, len lén xông vào đó để an an
ủi ủi đám mỹ nữ tịch mịch, chỉ tiếc bọn chúng không có lòng can đảm của
bốn người kia, cũng không có bản lãnh của bốn người kia.

Đêm đó thật sự hoang đường, cả căn ốc trải đầy thảm lông thú, hầu hết

mọi người cả đời chưa từng mộng tưởng có thể hưởng thụ mấy thứ rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.