PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 69

- Bởi vì bọn ta từ lúc đầu đã sai, hơn nữa sai rất nặng, cho nên bọn ta chỉ

còn nước sai đến cùng.

Mộ Dung Thu Thủy lại chầm chậm nằm xuống, nhắm mắt lại, hiển nhiên

đang đắn đo kỹ càng ý nghĩa trong câu nói của Vi Hiếu Khách.

--- Nếu quả bọn họ phóng tha Đinh Trữ ra, sẽ có hậu quả gì? Cho dù

Đinh Trữ có thể tha thứ cho bọn họ, có thể tiết lộ bí mật của bọn họ không?
Quan trọng nhất là, Đinh Trữ có thể tha thứ cho bọn họ không? Bọn họ có
thể mạo hiểm không?

Qua một hồi rất lâu, Mộ Dung Thu Thủy mới thở dài nhè nhẹ:
-- Phải làm sao mới sai đến cùng?
Đôi mắt của Vi Hiếu Khách phảng phất đã biến thành hai lỗ đen sâu

hoắm nhìn không thấy đáy:

- Đinh Trữ không chết, hậu hoạn vô cùng, nếu quả ngươi sau này muốn

còn có thể an tâm nằm ngủ, hắn không chết không được, hơn nữa chết càng
nhanh càng tốt.

Mộ Dung Thu Thủy trầm mặc.
- “Ta đương nhiên không thể kêu ngươi đi giết hắn, ta cũng không thể đi”

- Vi Hiếu Khách thốt - “Nếu quả bọn ta giết hắn, sau này vĩnh viễn bị vị
Nhân Mộng phu nhân của ngươi nắm cán, bọn ta sau này chỉ sợ càng không
có ngày yên thân”.

“Ả có thể nắm cán điều khiển bọn ta sao?” Mộ Dung Thu Thủy hỏi.
- Nếu quả Đinh tướng quân biết con trai của ông ta chết trong tay bọn ta,

bọn ta có thể có ngày yên thân sao?

Mộ Dung Thu Thủy biến sắc, mày đã nhíu lại.
- “Chỉ có một thứ người giết người hoàn toàn không cần lo trách nhiệm,

cũng không thể có hậu hoạn” - Vi Hiếu Khách thốt - “Chúng giết người căn
bản vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không thể tìm chúng báo
thù”.

- Ngươi nói thứ người nào?
- “Đao phủ thủ” - Vi Hiếu Khách đáp - “Đao phủ thủ có tư cách, hơn nữa

đều được quan gia thừa nhận”.

Gã nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.