PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1700

Dương Thiên hơi giật mình, ngẩn đầu lên nhìn nàng, cười nói:

- Ta vẫn đang nghe đây.

- Vậy ta đang nói đến chỗ nào?

- Hình như là lý tưởng nghề nghiệp gì đó.

Dược Lăng bất mãn:

- Đó là những thứ ta nói hơn 15 phút trước, nghe rõ ràng không để ý đến

ta.

- Đâu có, tiểu Lăng Lăng dễ thương thế kia, ta sao lại không để ý đến

ngươi được.

- Ai là tiểu Lăng Lăng của ngươi, đừng có nhận người quen bừa bãi.

Được rồi, không đùa nữa, ta muốn nói đến chuyện chính sự.

Dương Thiên ngồi thẳng người lại, làm vẻ mặt nghiêm túc:

- Ngươi cần ta giúp đỡ chuyện gì, cứ nói đi.

Dược Lăng có hơi ngập ngừng:

- Ta muốn ngươi đưa ta trở về vùng xảy ra chiến tranh, ta phải tiếp tục

lấy tin tức.

- Cái gì, Dược Lăng, ngươi có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không.

Lần này vô tình gặp được ta mới cứu được ngươi một mạng, lần sau, lần
sau nữa ai sẽ cứu ngươi. Ngươi nghĩ vài tin tức, hình ảnh ngươi tìm được
có thể chấm dứt một cuộc chiến sao, suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Dược Lăng kiên quyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.