PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2034

Hai người một trước một sau, nín thở đi vào. Dương Thiên đã sớm phát

hiện ra hành động của hai người. Hắn không lên tiếng, cả người dựa vào
ghế sa lông, quay mặt về hướng ngược lại. Lý Bàn chậm rãi tiếng lại gần,
thấy khoảng cách phù hợp liền nhảy lên, ống sắt trong tay nện thẳng vào
đầu Dương Thiên.

Ống sắt còn cách đầu Dương Thiên vài cm liền bị một cỗ lực lượng vô

hình dừng lại, cả người Lý Bàn bị treo lơ lững giữa không trung. Dương
Thiên xoay ghế, đối diện với Lý Bàn, cười như không cười:

- Bàn từ, lâu ngày không gặp, có phải ngươi đang thèm ăn đòn hay

không?

Lý Bàn hai mắt trợn to, lắp bắp:

- Dương, Dương Thiên.

Dương Thiên chống hai tay vào thành ghế, đứng dậy trước mặt Lý Bàn:

- Có ý đồ đánh lén ta, thử nói xem ta phải xử lý ngươi như thế nào?

Lý Bàn khóc không ra nước mắt:

- Dương Thiên, đây là nhà của ta a. Ngươi không nói một tiếng đột nhập,

ta dĩ nhiên sẽ cho là có trộm.

- Có tên trộm nào phong lưu anh tuấn như ta sao?

Mặt Lý Bàn đen lại, hắn chỉ nhìn thấy từ phía sau, làm sao thấy rõ được

mặt của Dương Thiên. Hơn nữa, tên này làm gì có chỗ nào phong lưu anh
tuấn. Bất quá, Lý Bàn vẫn không nói ra suy nghĩ của mình, ngoan ngoãn
gật đầu:

- Là do mắt của ta kém, nhìn không rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.