PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2512

chút tì vết. Dương Thiên thấy qua mỹ nữ đã nhiều, tuy có chút kinh diễm
nhưng hắn vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Điều này khiến Chu Hân Dao đánh
giá hắn cao thêm vài phần, ít ra đạo tâm của người này rất vững chắc,
không bị nữ sắc làm mê hoặc.

Dương Thiên cắn một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói:

- Ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao phải đeo khăn che mặt?

Chu Hân Dao hồi tưởng lại, bình thản nói:

- Ta sinh ra trong một gia tộc tu chân nhỏ, là người có thiên phú tốt nhất

từ trước đến nay. Gia tộc dốc hết toàn bộ tài nguyên, hi vọng sau khi ta đạt
đến Luyện Khí kỳ sẽ gia nhập một môn phái lớn. Đáng tiếc bọn họ không
đợi được đến lúc đó. Khi ta lên 12 tuổi, thành công bước vào Luyện Khí
kỳ, đã bị một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của ma đạo vô tình nhìn thấy, muốn
bắt ta về làm thê thiếp.

- Gia tộc của ta tất nhiên không đồng ý, nhưng tên kia đã là Trúc Cơ hậu

kỳ, trong khi gia gia ta, người mạnh nhất Chu gia chỉ đạt đến Trúc Cơ sơ
kỳ. Cuối cùng hai bên xung đột, toàn bộ Chu gia bị giết sạch, gia gia tự
bạo, hi sinh tính mạng mở ra cho ta một con đường sống.

- Từ đó về sau ta luôn mang một chiếc khăn có tác dụng che dấu thần

thức trên mặt để tự nhắc nhở mình. Sắc đẹp là một món quà, cũng là một bi
kịch. Nếu được lựa chọn, ta muốn có một dung mạo bình thường, sống một
cuộc sống bình thường.

Dương Thiên im lặng một hồi lâu, bước trên Tu Tiên Lộ, ai cũng có cố

sự của riêng mình. Càng trải nghiệm nhiều, đạo tâm sẽ càng vững chắc, con
đường đi được sẽ càng xa. Chu Hân Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của
Dương Thiên liền bật cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.