PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 706

Bàn, nhưng hiện tại Lý Bàn tay ôm mỹ nhân, hắn dù muốn dù không vẫn
phải tin. Người thành công nói gì cũng đúng.

Không may cho Dương Thiên, lần này hắn lại áp dụng sai chỗ. Câu nói

kia Lý Bàn đã nói khá lâu, khi đó Mộc Vũ Hàm vẫn rất chán ghét Dương
Thiên. Bây giờ nàng đã hơi thích hắn, nói vậy chính là tự cầm đá đập chân
mình.

Mộc Vũ Hàm nghe Dương Thiên nói vậy, vẻ mặt có hơi thay đổi, bưng

ly cafe lên uống một hơi hết sạch rồi nhìn Dương Thiên:

- Ta chợt nhờ còn cần phải về nhà phụ giúp việc trang trí quán. Chúng ta

đi thôi.

Dương Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mộc Vũ Hàm đã đứng dậy

đi ra ngoài. Chỉ có thể vội vã tính tiền rồi vác đồ chạy theo nàng. Đưa Mộc
Vũ Hàm về nhà xong, Dương Thiên vẻ mặt méo xệch, tức giận vỗ mạnh
vào cây cột điện bên đường. Lần này hắn khống chế lực đạo không tốt, cây
cột điện lập tức vỡ nát. Cảm thấy có chuyện không ổn, Dương Thiên liền
chuồn đi.

Lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bàn, rất nhanh đã có người bắt máy:

- Dương Thiên, ta đang có việc. Nếu không có chuyện gì thi đừng làm

phiền ta.

- Bàn tử, ngươi rất tốt a. Ngày mai ngươi sẽ biết tay ta.

Không đợi Lý Bàn trả lời, Dương Thiên đã tắt máy. Lý Bàn nhìn điện

thoại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc:

- Ông trời của ta, ngươi không phải nữ nhân a. Dù là nữ nhân cũng

không tới tháng thường xuyên như vậy. Ngươi tới tháng cũng không nên
đem ta ra để trút giận a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.