PHONG VÂN - Trang 1075

Trong lúc A Thiết còn mải mê suy nghĩ, Pháp Trí đã bước tới xoay một

chiếc đầu sư tử bằng đồng trên tường. "Két" một tiếng, cánh cửa đá nặng nề
mở ra.

Pháp Trí dẫn A Thiết tiến vào trong Thú ngục, chỉ thấy nơi này chẳng

rộng rãi gì, ước chừng ba trượng mỗi bề, bên trong chỉ có một ngọn đuốc, u
ám vô cùng. Nhưng A Thiết vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy tại góc ngục tối
đen như mực, ở nơi mờ mờ ảo ảo ấy, một người đang cúi đầu phủ phục,
trong bóng tối tĩnh mịch vẫn thấy trên thân người ấy quấn đầy xích sắt, ít
nhất cũng phải trăm vòng.

A Thiết chầm chậm bước tới, nhưng người ấy vẫn cúi đầu như cũ. Dẫu

không nhìn thấy mặt nhưng hắn vẫn cảm nhận được người ấy là ai. Hắn
cùng người ấy đã từng nương tựa vào nhau từ lúc lang thang nơi đầu đường
xó chợ ở Tây hồ, không cơm ăn không chỗ ngủ. Hắn cùng người ấy đã từng
qua biết bao tháng ngày đói khổ hoạn nạn, vẫn yêu thương nhau như anh
em, tin rằng suốt đời này hắn chẳng bao giờ quên được A Hắc đã từng vì
mình mà đánh nhau với chó dữ, cùng những vết sẹo hằn sâu suốt đời trên
lưng kia.

"A Hắc..." A Thiết gọi khẽ.

Người ấy vừa nghe thấy hai chữ này, giọng nói này, toàn thân đột nhiên

chấn động, không dám tin, ngẩng đầu lên nhìn A Thiết:

"Là... đại ca sao? Đại ca, là... đại ca à?"

Ánh mắt A Hắc vốn lạnh lẽo như băng thoáng chốc hiện lên một niềm

vui sướng không sao tả xiết, vành mắt ửng hồng lên, hắn không ngờ trước
lúc chết còn có thể gặp lại người đại ca mà mình đã từng cướp cơm chó cho
ăn đến nỗi mình đầy thương tích - A Thiết!

Nhưng niềm vui sướng trong mắt hắn chỉ thoáng qua rồi rất nhanh thay

bằng vẻ sợ hãi đến không cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.