PHONG VÂN - Trang 123

dưới bụng lênh láng chảy, cơn đau nhanh chóng lan khắp toàn thân, có điều
hắn lại không thể lăn lộn giãy dụa trên mặt đất được, vì toàn bộ chân tay
của hắn đã bị chém đứt cả rồi! Chỉ bằng một đao thú tính thật hung ác, tàn
nhẫn và điên cuồng!

Kẻ sát nhân vừa mới cuồng tiếu bỏ đi, lưu lại thảm trạng đáng sợ của

Viên Kinh cùng kẻ đang hấp hối là Viên Chính tại nơi Bắc địa không người
sinh sống này. Trời xanh vô tình, vẫn không vì thảm ngộ của hai vị huynh
đệ họ mà sanh chút thương tiếc. Gió Bắc rét căm vẫn đang vun vút thét gào
càng làm tăng thêm vẻ thê lương heo hút.

Viên Chính trước ngưỡng cửa cái chết, trong đầu một lần nữa hiện ra

cảnh tượng của năm năm trước…

Năm ấy, y cùng với huynh trưởng vì mối thù mất cha, không quản lặn

lội ngàn dặm tìm đến ngôi làng xa xôi ấy để khiêu chiến với người kia,
đáng tiếc cuối cùng lại bị ngăn trở. Hôm nay nhớ lại, hai người bọn họ ngàn
lần không nên tìm đến người ấy, càng vạn lần không nên liên tục trong năm
năm tìm kiếm nơi hạ lạc của y. Hôm nay cùng kẻ ấy chung đường gặp lại,
kết quả như vầy thật chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân mà thôi!

Song, kẻ hai huynh đệ bọn họ mới giáp mặt ấy có còn xem là người nữa

không? Y căn bản chỉ có thể là một loài dã thú!

Một cơn cuồng phong lướt qua khiến cho bụi lá đầy đất xáo xát bay lên.

Giữa nơi bụi cát phiêu phất hoang phế ấy, một bóng hình nhỏ bé chầm
chậm xuất hiện, mái tóc dài mềm mại như tơ phiêu đãng trong gió, cũng
không biết người đến là tiên hay ma?

Nó không phải tiên, cũng chẳng phải ma, nó chỉ lộ ra một gương mặt

khả ái cùng một trái tim ngây thơ rạo rực.

Đứa trẻ nọ chậm rãi tiến sát đến bên cạnh Viên Chính đang hấp hối, đột

nhiên cúi người xem xét thương thế của y, qua hồi lâu mới trầm ngâm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.