PHONG VÂN - Trang 124

“Ta lại đến chậm nữa rồi…quả nhiên là Ngạo Hàn Lục Quyết, người vì sao
lại trở nên ngày càng điên cuồng thế chứ?”

Lúc nói ngữ âm dần trở nên bi thương, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.

Viên Chính đang trong cõi tối tăm mờ mịt hướng về nó nhìn thoáng qua,

chỉ cảm thấy nam hài trước mắt độ mười – mười một tuổi, mặc dù hai mắt
ngập lệ nhưng không hề yếu đuối, trái lại nơi đáy mắt lại ẩn hàm một cổ khí
độ cương quyết, chính cổ khí độ này khiến cho Viên Chánh không khỏi nhớ
tới kẻ hạ sát thủ vừa mới gây nên vết thương trí mệnh cho hắn cùng người
huynh đệ ruột thịt của mình, kẻ mà năm năm trước cũng có sự cương quyết
và khí độ giống như thế...

Nghĩ đến đây, gương mặt vốn vô huyết tái nhợt của Viên Chính bỗng

hóa hồng, yếu ớt nói: “Ngươi… Ngươi là… nhi tử… của hắn?”

Y phát ra từ “hắn”, người bên ngoài nghe thấy chưa chắc hiểu được là

ai, nhưng hài tử này vừa nghe đã hoàn toàn lãnh hội. Nó nhìn vết thương
không thể cứu chữa được của Viên Chính, ánh mắt ngập tràn thương tiếc,
khe khẽ gật đầu đáp: “Không sai, ta chính là nhi tử của người – Nhiếp
Phong.” Giọng nói nhu hòa dị thường.

Nghi vấn của Viên Chính tuy đã được chứng thực nhưng y vẫn khó có

thể tin được mà thở dốc nói: “Tưởng… là không, một con… dã thú… như
vậy, chẳng ngờ còn có một… nhi tử… như thế” Chữ “thế” trong miệng y
còn chưa kịp thốt ra, toàn thân đột nhiên co quắp kịch liệt, tức khắc lìa đời!

Nhiếp Phong nhìn thi thể của y, nét mặt tiếc nuối xa xôi, nét mặt này

trong năm năm qua thỉnh thoảng vẫn hiện lên trên mặt nó. Nhưng nó vẫn có
chút chết lặng, bởi vì cha nó Nhiếp Nhân Vương ra tay càng lúc càng nhẫn
tâm, càng lúc càng điên cuồng! Mỗi lần giết hại sinh linh như thế đều dùng
một phương pháp tàn nhẫn hơn để thực hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.