PHONG VÂN - Trang 281

Chân chưa động.

Thân chưa động.

Không ngờ nó vẫn bất động.

Nó bất động.

Hùng Bá làm vậy là muốn thử xem định lực Bộ Kinh Vân ra sao, nên ra

tay không hề khoan dung nửa phần, thầm nghĩ dù là cao thủ hạng nhất cũng
khó tránh khỏi việc bị một chiêu bất thình lình này làm cho sợ hãi!

Không ngờ, Bộ Kinh Vân vẫn vững vàng đứng đó, vẫn không có một

chút cảm xúc nào biểu lộ ra, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Đây là – định.

Ba năm qua, hơn ngàn đêm cô tịch, Bộ Kinh Vân lặng lẽ nằm trong tháp

gỗ lạnh lẽo tự thề với lòng mình, để báo đáp công ơn dưỡng dục năm năm
của cha dượng Hoắc Bộ Thiên, nó nhất định phải chịu được những dày vò
khuất nhục, nó nhất định phải chiến thắng được vận mệnh trước mắt, nó
nhất định phải báo thù!

Muốn chiến thắng vận mệnh trước mắt, nó phải luyện cho tâm mình trở

thành cứng rắn vô cùng, nó phải vượt qua nỗi sợ hãi đối với cái chết, chỉ
cần không sợ chết thì mới có thể bất động, mới có thể “định”!

Nhân định không những thắng được nhân mà còn có thể thắng thiên!

Hùng Bá thấy đứa nhỏ này gặp biến cũng không sợ hãi, trong lòng càng

mừng, nói: “Thái Sơn có sập trước mặt cũng không sợ, lúc nãy khi lão phu
đánh xuống một chưởng, ngươi không sợ thật chứ?” Lão còn nghi ngờ, bèn
hỏi lại một lần nữa, Bộ Kinh Vân vẫn chậm rãi lắc đầu. Hùng Bá hỏi: “Vì
sao không sợ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.