PHONG VÂN - Trang 380

Nhiếp Nhân Vương cười nhe: “Đừng lo, cha nhất định sẽ chiến thắng,

nhất định sẽ trở về cùng con sống những ngày còn lại thật vui vẻ!”

Đoạn Lãng thấy hai người nói chuyện thì vô cùng khó hiểu, bèn đi lên

trước nói: “Tiền bối, phụ thân đang ở trong tiểu lâu không xa trên đỉnh
phật, xin để vãn bối dẫn đường.”

Nó vốn đang định bước đi, không ngờ Nhiếp Nhân Vương đã ngăn lại:

“Không cần! Ta đã cảm thấy hắn ở đâu rồi!”

Vừa dứt lời, thân đã hóa thành một cơn gió lớn bay thẳng lên đỉnh phật.

Trên đỉnh tượng phật giờ chỉ còn hai tiểu hài tử Nhiếp Phong và Đoạn

Lãng, Nhiếp Phong nhìn theo bóng cha đến khi khuất dần, hai hàng lông
mày cau lại, suýt chút nữa thì dính lại với nhau, tựa như vĩnh viễn không
gặp lại.

Đoạn Lãng mới tám tuổi, tính trẻ con chưa hết, thấy Nhiếp Phong lo

lắng như thế thì ý niệm bướng bỉnh trong đầu lại nổi lên, nghĩ: “Khinh công
hắn tuy cao nhưng không chắc võ công cũng vậy! Được, để ta thử xem
nào!”

Trong lòng vừa nghĩ, Đoạn Lãng tiện tay nhặt một cành khii dài tầm hai

thước, chân nhẹ nhàng bước, lặng lẽ đến cách nửa trượng sau lưng Nhiếp
Phong, đang muốn vung roi lên đánh vào lưng, thầm nghĩ Nhiếp Phong dù
không lãnh trọn chiêu này thì cũng khiến hắn bị đau.

Nhưng không ngờ chiêu còn chưa xuất, Nhiếp Phong không quay đầu,

thân chưa động đã cất tiếng: “Chiêu Bạch Lộ Trường Minh này của ngươi
vốn không tệ, đáng tiếc hạ bàn yếu, hơi thở gấp mà không thuần, cầm kiếm
không có lực, ba đại huyệt Khảm, Kiên tỉnh, Khúc trì sơ hở cực lớn.”

Đoạn Lãng ngạc nhiên đến há hốc, nói: “Oa, ngươi không thèm liếc

nhìn một cái, sao lại…có thể biết hết vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.