PHONG VÂN - Trang 408

nào, không muốn đối địch, vội vàng triển thân bỏ chạy, Đoạn Soái đuổi
theo sát gót, nói: “Muốn chạy ư? Hắc, không ai có thể chạy khỏi kiếm của
Nam Lân kiếm thủ cả!”

Nhưng chính lúc đó lại bất ngờ nghe thấy một tiếng hét lớn từ khoảng

cách hai trượng truyền đến: “Đoạn Soái! Mau buông Hỏa Lân kiếm ra!”

Chưa từng có ai dám ra lệnh cho Đoạn Soái, càng chưa có ai dám ra

lệnh cho Đoạn Soái buông Hỏa Lân kiếm, Đoạn Soái lập tức quay mặt lại
để nhìn xem kẻ đó là ai, cả Nhiếp Phong lẫn Bộ Kinh Vân cũng quay đầu
lại nhìn.

Khó trách kẻ này lớn gan như vậy, bởi y đang nắm quân cờ quyết định

trong tay.

Quân cờ đang nằm dưới kiếm của y là Đoạn Lãng, y chính là thuộc hạ

thứ hai của Bộ Kinh Vân – Tù Nô!

Tù Nô một tay túm lấy Đoạn Lãng, lưỡi kiếm kề dưới cổ nó, uy hiếp

Đoạn Soái: “Đoạn Soái! Biết điều thì mau giao Hỏa Lân ra đây!”

Đoạn Lãng liều mạng giãy giụa la hét: “Cha, đừng để ý đến con! Hỏa

Lân là hy vọng của Đoạn gia chúng ta, trăm ngàn lần không thể bỏ kiếm
được a!”

Tù Nô trầm sắc mặt, kiếm phong lóe lên, thoáng cái đã cắt một vết thật

sâu trên má Đoạn Lãng, nói: “Tiểu tử thối! Tốt nhất ngươi nên câm miệng
lại đi!”

Đoạn Soái hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao nhất quyết phải đoạt

Hỏa Lân và Tuyết Ẩm?”

Tù Nô có Đoạn Lãng trong tay, chẳng chút sợ hãi, kiêu ngạo nói:

“Chúng ta là ai không cần ngươi quan tâm! Tử Nô, mau lấy kiếm của hắn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.