PHONG VÂN - Trang 445

Còn nhớ ngày đó đi qua Thiên lao để thăm cha con Hoắc Liệt, hắn đã

phát hiện trong Thiên lao có một lao ngục, trong đó mười chín cái đã không
còn bóng người, chỉ có một cái dùng để nhốt Hoắc Liệt, một cái khác thì
lúc ấy Bộ Kinh Vân không biết, cũng không có hứng thú biết, nhưng mấy
ngày sau, trong lúc vô tình nghe đám môn hạ Thiên Hạ Hội bàn tán, nó
cuối cùng cũng biết được kẻ bị nhốt trong đó là ai.

Hắn khiếp sợ vô cùng, bởi vì tù nhân kia không đơn giản chỉ là hắn có

biết.

Hắn tuyệt đối không thể quên y!

Bộ Kinh Vân chậm rãi bước vào trong, chỉ thấy một vùng tối tăm, hắn

cũng không lấy đá lửa ra thắp mấy ngọn đèn trên tường.

Cho dù không có ánh đèn soi sáng, bằng cặp mắt lạnh lẽo kia nó cũng

có thể thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang phủ phục bên trong.

Mà cũng giống hắn, bóng người kia không cần ánh sáng cũng biết là ai

đến đây.

Bộ Kinh Vân chỉ lạnh lùng thốt ra một câu: “Đúng là ngươi hả?”

Bốn chữ đơn giản, âm thanh lạnh lẽo như băng, trong bóng tối, bóng

người kia nghe xong chợt thấy ngạc nhiên khó tả.

Y bị nhốt trong Thiên lao đã rất lâu, dần dần đã quên đi hết tháy, suýt

chút nữa cũng đã quên mất Bộ Kinh Vân trước mặt.

Nhưng ngay lúc Bộ Kinh Vân mở miệng nói ra một câu kia, thanh âm

lạnh lùng u ám kia tựa như giúp tù nhân khốn khổ kia phục hồi lại ký ức, y
bỗng nhớ ra hắn là ai, cũng nhớ lại chuôi đao thương tâm trong tay hắn!
Hắn là hài tử kỳ lạ nhất, đáng sợ nhất mà y từng gặp trong cuộc đời ngắn
ngủi của mình, y chỉ ước gì mình chưa bao giờ gặp hắn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.