Tất cả người và việc, đều như phù dung, sớm nở tối tàn, căn bản không
đáng để nhắc tới, cũng không đáng giá cho người và việc than thở.
Bởi thế, giấy vĩnh viễn chỉ là đứng xem, không ngừng nghỉ.
Tựa như giờ phút này, một trang giấy đang bình tĩnh mà nhìn một vị tiểu
cô nương mới hơn mười tuổi, viết lên nó một vài dòng tâm sự.
Xem ra cô bé không biết được nhiều chữ lắm, đã rất chật vật, nhưng
nàng vẫn cứ cố gắng viết tiếp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng làm rung lên trang giấy dưới ngòi
bút của cô, giống như giấy đang thở dài.
Trang giấy, nó rốt cuộc cũng không thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt? Rốt
cuộc nó thấy gì mà cảm khái?
Là vì tâm sự của cô gái?
Hoặc ngoại trừ những dòng tâm sự cô gái viết ra, còn việc một câu
chuyện nào khác?
Về một truyền thuyết?
Nhớ lại, ta hầu hạ Vân thiếu gia cũng được một thời gian. Phong thiếu
gia với Đoạn Lãng gia nhập Thiên Hạ Hội cũng đã được một năm rồi.
Ta thỉnh thoảng cũng gặp Phong thiếu gia, có khi còn có thể nấu cho
ngài một bữa cơm chiều.
Phong thiếu gia rất tốt, ngài đối xử bình đẳng với mọi người, không cao
ngạo, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ một chút người tuổi cao hoặc người
yếu sức, được mọi người rất yêu mến.