PHONG VÂN - Trang 618

“Hừ, lão già, lại ở đây lừa đám trẻ con nữa hả?”

Lời vừa xuất, đám trẻ con không khỏi thất vọng vô cùng, chỉ thấy người

vừa nói là một gã to con, phía sau còn ba gã thủ hạ đi theo.

Gã to con vạm vỡ kia tên thường gọi là Lê Bằng, vốn là thổ hào ác bá có

tiếng ở Tây Hồ, chuyên ức hiếp người già kẻ yếu, ăn cướp tiền mồ hôi nước
mắt của họ, nhưng gã không bao giờ dám giở trò với nam đinh, vì sợ bọn
họ cùng đánh lại thì xong đời.

Gã Lê Bằng sợ mạnh hiếp yếu kia dĩ nhiên rất để tâm đến Hứa bá đã

đến tuổi xưa nay hiếm này, gã vung chân dẫm nát cái ghế, hai tay bắt chéo,
vênh váo tự đắc nói:

“Hứa lão quỷ, hôm nay coi tâm tình của ngươi không tệ chút nào, chắc

không phải chỉ vì kể chuyện cổ cho đám nít ranh này chứ nhỉ, coi bộ buôn
bán cũng ngon lắm ha, thật tốt! Mau đem tiền ra đây!” Gã nói xong, bàn tay
xòe ra đưa tới trước mặt Hứa bá.

Giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên ăn cướp. Chỉ có điều lúc

này trong quán trà chỉ có đám trẻ con này, ba người lữ khách và một tiểu
nhị mười sáu tuổi, bọn trẻ dĩ nhiên là chẳng có sức lực đâu chống lại, tiểu
nhị kia cũng sợ oai Lê Bằng, còn mấy lữ khách thương nhân kia thì không
liên quan, chẳng việc gì phải bận tâm.

Hứa bá lắc đầu cười khổ, đành đem chút bạc ít ỏi kiếm được hôm nay

dâng lên.

Lê Bằng nheo mắt nhìn số bạc, không khỏi quát lên:

“Láo! Sao lại chỉ có chừng này thôi?”

Dứt lời, gã vung chưởng lên, hung hãn tát Hứa bá một cái làm ông lão

ngã lăn ra đất, cả răng cũng rụng mất mấy cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.