PHONG VÂN - Trang 643

mong có thể đi tìm giấc mộng trong long mình, hắn là một người không thể
bỏ qua, cũng là cơ hội duy nhất của ta…”

“Đã sinh ra trên đời này, ta không muốn phải sống như thế này đâu.

Thần mẫu, xin bà đừng để cho Thần biết, cho ta được một lần sống thực sự,
ta chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi.”

“Bộ Kinh Vân thực sự là giấc mộng của cô sao?”

“Đúng thế! Ta chỉ cầu mong có thể được sống tự do trong một chút mà

thôi, sau đó nhất định sẽ tự trở về tiếp tục an phận tu luyện!”

Chỉ cầu mong kiếp này có thể thực sự sống một lần, phải đâu là đòi hỏi

quá đáng? Thần mẫu lẽ nào lại không đồng ý?

Thần mẫu bình tĩnh nhìn bóng dáng của nàng, tựa như nhìn thấy bóng

dáng của một “Nàng” nào khác, một bi kịch của “Nàng” lại sắp tái diễn.

Thật lâu sau, bà mới bùi ngùi thở dài một tiếng, nói:

“Ái tình như bóng trăng đáy nước, như hoa trong gương, khi ở bên thì

ấm áp, qua rồi lại chẳng biết thật giả thế nào, muốn “nắm tay cho tới bạc
đầu” thì thực là vọng tưởng. Cô nhất định sẽ hối hận, ôi…”

Cuối cùng, Thần mẫu không nói gì nữa, dần dần biến mất trong màn

đêm…

Biết rõ bi kịch sắp tái diễn, sao Thần mẫu còn để cho nàng đi? Bởi vì bà

ta không còn thương nàng? Hay bởi vì trong long bà ta thật sự cho rằng, hy
vọng được sống thực sự một lần cũng là đúng?

Thiếu nữ áo trắng nhìn theo bóng dáng Thần mẫu rời đi, trong mắt thấp

thoáng ánh lệ, nàng buồn bã nói:

“Thần mẫu, cảm ơn…Người…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.