“A Thiết đại ca, huynh…đoán không sai, muội…đúng là vẫn hay nhìn
trộm A Hắc.”
Nghe Tiểu Tình chính miệng thừa nhận, A Thiết lập tức thành khẩn nói:
“Tiểu Tình, muội quả nhiên thực sự thích A Hắc, huynh thân là đại ca,
nhất định sẽ dùng hết sức giúp muội!”
Giúp ư? Những chuyện này cũng có thể giúp được sao?
Tiểu Tình cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt quá đỗi chân thành vì
đệ đệ của A Thiết, nàng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Có lẽ, nàng vốn không cần hắn giúp, bởi vì…
Chỉ chớp mắt, lại mấy ngày nữa trôi qua.
Trong mấy ngày này, cho dù Tiểu Tình luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ
của A Thiết, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lúc nào cũng cố tình đẩy nàng và
A Hắc lại một chỗ.
A Thiết đã xác định rằng nàng thương yêu A Hắc, lại càng chắc chắn
rằng nếu A Hắc có thể đáp lại tình cảm của Tiểu Tình thì nàng có thể khiến
A Hắc không còn cảm thấy tịch mịch như vậy nữa.
Vì muốn đền đáp cho những vết thương trên lưng A Hắc, lúc này A
Thiết quả thực gắng hết sức lực, quên cả bản thân.
Chẳng hạn như đến bữa cơm chiều, hắn thể nào cũng đẩy cho Tiểu Tình
ngồi cạnh A Hắc, sau khi ăn xong hắn lại giả bộ đau bụng, muốn A Hắc
thay hắn vào bếp giúp Tiểu Tình rửa bát chén.
Còn có một bữa, A Thiết làm bộ bị bệnh, một mực đòi ở trong nhà, giục
A Hắc với Tiểu Tình cùng nhau lên núi hái thuốc.