Đáng tiếc, những khổ tâm của hắn cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.
Ngày hôm đó, A Hắc và Tiểu Tình tuy đi chung một con đường nhưng vẫn
giữ một khoảng cách hai trượng như trước đây, thậm chí có lúc còn xa hơn
khi có A Thiết đi cùng.
Xem ra, A Hắc tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng, chỉ có Tiểu Tình là
cam tâm tình nguyện, mà không! Phải nói là A Thiết một lòng cam nguyện,
chắc gì Tiểu Tình đã nguyện ý.
Hôm đó, Tiểu Tình cùng A Hắc lên núi hái thuốc vừa về tới nhà, không
hiểu sao vừa bước vào cổng nàng liền cảm thấy khó chịu vô cùng, xem ra
cũng bị bệnh như A Thiết rồi.
Rất có khả năng nàng vốn không hề nghĩ như vậy. Nhưng nếu Tiểu Tình
không thích A Hắc thì sao ngày nào cũng nhìn trộm A Hắc?
A Thiết liếc thấy gương mặt Tiểu Tình nóng ran đến đỏ bừng, vội vàng
bế nàng đặt lên giường. Từ má lấy nước dấp lên trán cho nàng, còn A Hắc
thì chỉ đứng xa xa ở phòng bên cạnh mà không nói gì.
A Thiết lo lắng hỏi:
“Tiểu Tình, muội…không sao chứ?”
Tiểu Tình yếu ớt lắc đầu, hỏi lại:
“A Thiết đại ca, huynh…không phải hôm nay bị bệnh à? Sao bỗng
nhiên…lại khỏe như vậy?”
A Thiết xấu hổ cười, đáp:
“Huynh…vừa khỏi.”
“Thật không đó?” Tiểu Tình liếc mắt nhìn A Hắc ngoài cửa, thấp giọng
nói: