PHONG VÂN - Trang 667

Đáng tiếc, những khổ tâm của hắn cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.

Ngày hôm đó, A Hắc và Tiểu Tình tuy đi chung một con đường nhưng vẫn
giữ một khoảng cách hai trượng như trước đây, thậm chí có lúc còn xa hơn
khi có A Thiết đi cùng.

Xem ra, A Hắc tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng, chỉ có Tiểu Tình là

cam tâm tình nguyện, mà không! Phải nói là A Thiết một lòng cam nguyện,
chắc gì Tiểu Tình đã nguyện ý.

Hôm đó, Tiểu Tình cùng A Hắc lên núi hái thuốc vừa về tới nhà, không

hiểu sao vừa bước vào cổng nàng liền cảm thấy khó chịu vô cùng, xem ra
cũng bị bệnh như A Thiết rồi.

Rất có khả năng nàng vốn không hề nghĩ như vậy. Nhưng nếu Tiểu Tình

không thích A Hắc thì sao ngày nào cũng nhìn trộm A Hắc?

A Thiết liếc thấy gương mặt Tiểu Tình nóng ran đến đỏ bừng, vội vàng

bế nàng đặt lên giường. Từ má lấy nước dấp lên trán cho nàng, còn A Hắc
thì chỉ đứng xa xa ở phòng bên cạnh mà không nói gì.

A Thiết lo lắng hỏi:

“Tiểu Tình, muội…không sao chứ?”

Tiểu Tình yếu ớt lắc đầu, hỏi lại:

“A Thiết đại ca, huynh…không phải hôm nay bị bệnh à? Sao bỗng

nhiên…lại khỏe như vậy?”

A Thiết xấu hổ cười, đáp:

“Huynh…vừa khỏi.”

“Thật không đó?” Tiểu Tình liếc mắt nhìn A Hắc ngoài cửa, thấp giọng

nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.