PHONG VÂN - Trang 749

mẹ cũng không có.

Mỗi một người con gái xinh đẹp trên thế gian, đằng sau khuôn mặt xinh

đẹp đều có những giọt nước mắt còn chưa khô không muốn người khác
biết, từ trước đến nay vẫn như thế.

A Thiết nhìn thần sắc điềm đạm đáng yêu của nàng, không khỏi thương

tiếc, nói:

"Tuyết Duyên cô nương, xin đừng quá đau buồn. Ta tin rằng cha mẹ cô

năm ấy hi sinh tính mạng để cứu cô cũng không muốn... nhìn thấy cô đau
buồn như thế...

Đây là những từ đáy lòng của A Thiết, hắn còn gọi nàng là "Tuyết

Duyên cô nương" chứ không phải là "Thần Cơ" hay "Bạch Tố Trinh", đó
cũng là một sự tôn trọng đối với nàng. Trong mắt hắn, nàng chính là Tuyết
Duyên chứ không phải là thế thân Bạch Tố Trinh.

Nghe được những lời này, Tuyết Duyên cảm thấy rất vui mừng, cảm

kích nói:

"Đã... lâu rồi không có ai gọi ta như thế, A Thiết, cảm ơn huynh. Chỉ

mong... sau này huynh có thể gọi ta là Tuyết Duyên nhiều hơn nữa..."

Sau này? Hắn và nàng còn có sau này sao?

A Thiết đỏ mặt lên, vội vã tìm một chủ đề khác, xấu hổ nói:

"Tuyết Duyên cô nương, cô đã lớn lên trong Sưu Thần Cung, vậy... nhất

định cô đã gặp Thần rồi? Hắn... có dung mạo như thế nào?"

Nhưng câu trả lời của nàng lại nằm ra ngoài sự tưởng tượng của hắn, chỉ

thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.