PHONG VÂN - Trang 815

thì cũng xối xả trên thi thể của A Thiết. Bao nhiêu muộn sầu oán hận tựa
như sắp hóa thành hư ảo.

Nàng lẳng lặng nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của hắn, nàng biết

rằng trước khi chết hắn muốn nói cùng nàng điều gì đó, nhưng tiếc là mệnh
nàng quá bạc, chẳng có phúc nghe thấy những lời ấy.

Mà A Thiết thì đã mang theo bí mật ấy, cùng một mối tình vừa chớm nở

kia trầm xuống cửu tuyền.

Tuyết Duyên vẫn ngây ngốc nhìn A Thiết, đột nhiên đưa tay lên vuốt ve

gương mặt tuấn lãng của hắn, nghẹn ngào nói:

“Bất khốc…Tử thần ư? A Thiết, huynh…vì sao lại bị gọi là…Tử thần

chứ? Tử thần chỉ biết…mang cái chết đến cho người khác, còn chính mình
lại…bất tử, A Thiết, vì…vì sao…vì sao lại bị gọi là Tử thần. Tử thần chỉ
biết mang đến cái chết, còn bản thân lại bất tử, A Thiết, vì sao…vì sao…
huynh lại…không thể khóc…nhưng lại…không thể…không…chết?”

“A…” Nàng mất hết hy vọng quý xuống bên cạnh thi thể A Thiết,

chống hai tay xuống đấy, đau khổ cúi gục đầu, không biết là đang đau đớn
hay đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, nàng mê man lẩm bẩm nói một mình:

“Tim…ngừng đập, hơi thở…cũng đứt, người…thực sự…là chết rồi?”

Nàng điên rồi sao? Sao bỗng dưng nàng lại nghĩ vậy, chỉ thấy nàng chớp

mắt ngẩng đầu lên, tựa như vừa phát hiện ra một tia hy vọng.

“Không! Thần nói một người giả như tim đã ngừng đập thì cũng chỉ mới

chết lâm sàng, nếu như chết chưa lâu, thân nhiệt còn ấm, chỉ cần có cách
khiến tim người ấy đập lại thì vẫn có cơ hội…sống lại.”

Không sai! Từ trước đến nay có không ít ví dụ về những người đã

ngừng thở nhưng vẫn có thể sống lại, nhưng làm sao mới có thể làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.