PHONG VÂN - Trang 90

Hoắc Bộ Thiên không khỏi ngẩn người, một hồi lâu mới hiểu được

chuyện, nói :” Cái gì ?”

Phúc tẩu nói :” Vừa rồi lão nô muốn đem tân y mang cho thiếu gia thay,

mới phát hiện trong phòng hắn đã không có một bóng người.”

Ngô Giác và Đồng Giác ở bên nghe thấy tình hình như thế, khó tránh

khỏi như thoát khỏi tai vạ mà vui mừng, Đồng Giác nói hỏ bên tai Ngô
Giác :” Đại ca, xem ra Du Bình là người rất sợ đối mặt với nhiều người như
vậy, mới không biết trốn đến chỗ quỷ quái nào.”

Ngô Giác mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, nói :” Dù sao, chó rốt cục vẫn là chó,

sao có thể bước đi bằng hai chân?”

Mặc dù hai người chỉ là thì thầm to nhỏ, nhưng với công lực của Hoắc

Bộ Thiên, nghe được không sót mẩu chuyện, tức thì hai hàng lông mi
không khỏi dựng lên, ánh mắt như đuốc nhìn hai con trai của mình, nói :”
Thật là miệng chó không mọc được ngà voi!”

Hai người nghe cha nói, sắc mặt đỏ lên, cũng không nói nhiều.

Hoắc Bộ Thiên mắt lộ ra thần sắc kiên định, nói :” Ta tuyệt đối tin

tưởng đứa nhỏ này! hôm qua nó đã gật đầu, tuyệt sẽ không hối hận nuốt
lời! Phúc tẩu, ngươi thử đi ra bên ngoài tìm nó xem!”

Phúc tẩu thấy lão gia kiên định tin tưởng không chuyển như thế, chỉ

phải theo lệnh mà làm, đang muốn cất bước đi ra cửa, đột nhiên, hơn mười
gia đinh như cánh diều đứt dây bị ném đến.

Hơn mười tên gia đinh đã chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.