PHONG VÂN - Trang 88

Tại thời khắc thân thể suy yếu như thế, nhưng Hoắc Bộ Thiên cảm giác

một cỗ nhiệt huyết công tâm, hốc mắt ươn ướt, nói :” Hài tử, thuốc này,,,,,
là do con sắc sao ?”

Bộ Kinh Vân gật đầu.

Hoắc Bộ Thiên cảm động cùng cực mà cười, chậm rãi đón lấy chén trà

thuốc, theo đó đem chén trà uống từng ngụm từng ngụm, trà thì đắng,
nhưng hắn lại cảm thấy ngọt trong lòng. Chén trà này, biểu hiện tấm lòng
của Bộ Kinh Vân

Hắn đem chén trà một ngụm uống cạn, ngưng mắt nhìn Bộ Kinh Vân,

rốt cục hắn cảm thấy băng tuyết trong mắt đứa nhỏ này đã hòa tan, hết thảy
không thể dùng lời mà nói. Giờ phút này, Bộ Kinh Vân đã chính thức là
con của hắn.

Lệ trong hốc mắt của hắn không ngừng rơi xuống, tự muốn tràn qua

vành mắt mà ra! Chỉ sợ đẫm lệ trước mặt đứa nhỏ này, Hoắc Bộ Thiên
tránh khỏi ánh mắt của Bộ Kinh Vân, nói :” Cám ơn con!”

Bộ Kinh Vân mỉm cười không nói.

Hắn cười, giống như gió hiền của mùa đông, tuyệt đối không thể phát

sinh.

Nhưng thực sự lại phát sinh trước mắt Hoắc Bộ Thiên, điều này trong cả

đời hắn, lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Kinh Vân tươi cười,

Có lẽ, cũng chỉ một lần duy nhất.

Bộ Kinh Vân giống như không muốn quấy rầy hắn vận khí chữa

thương, đang muốn lui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.