Khi hắn lui đến cạnh cửa, Hoắc Bộ Thiên đột nhiên nói :” Kinh Giác,
ngày mai là ngày đại thọ của ta, nếu con không ngại, ta hy vọng con có thể
không giống trước đây một mình trốn ở trong phòng, ta hy vọng con có thể
thay qua y phục, ngồi ở trên tiệc rượu, để ta đem con giới thiệu cho tất cả
thân bằng môn nhân biết, Hoắc Bộ Thiên ta có một đứa con tuyệt vời!
Ở sâu trong tâm khảm của Hoắc Bộ Thiên, thì ra chỉ bình phàm như thế
này, tâm nguyện nhỏ bé như thế không đáng nói sao?
Bộ Kinh Vân trầm mặc một lúc, rốt cục gật đầu
Đứa nhỏ mồ côi cô độc này, đến cuối cũng cũng bằng lòng gia nhập
quần chúng.
Hoắc Bộ Thiên không khỏi cảm thấy được an ủi.
Trong nháy mắt, đại thọ của Hoắc Bộ Thiên, đêm đó.
Đại môn của Hoắc gia sớm đã sửa chữa ổn thỏa, giống như đêm đại hôn
của Hoắc Bộ Thiên năm năm trước, vẫn như cũ giăng đèn kết hoa, tiếng
chiêng trống inh ỏi rung trời chấn đất, cát khánh đầy cửa, không chỗ nào là
không náo nhiệt.
Tất cả tân khác đến đều không phải là người trong võ lâm, là thân bằng
hảo hữu của Hoắc gia trang, chỉ vì thương thế của Hoắc Bộ Thiên vừa mới
khỏi, mặc dù cố hết sức, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, là do trong lòng
vui mừng mà ra.
Bởi vì, ngay hôm nay, hắn muốn tất cả tân khách đều biết, hắn còn có
một con trai – Hoắc Kinh Giác.
Trong lo lắng bận rộn, Phúc tẩu đột nhiên vội chạy đến, vội la lên :” Lão
gia, không được rồi, không thấy tiểu thiếu gia a!”