PHONG VÂN - Trang 97

Bộ Kinh Vân không thể khống chế xúc động trong lòng, bất kể bản thân

có chết hay không, y cũng muốn lao lên, y muốn gọi hắn một tiếng cha!
Một tiếng cha ấp ủ đã lâu, y nhất định muốn gào ra, y nhất định muốn Hoắc
Bộ Thiên nghe thấy!

Nhưng khi y vừa định vượt lửa mà qua thì, Thình lình nghe Hoắc Bộ

Thiên “Hống” một tiếng, lợi đao của Biên Bức đã xuyên qua ngực hắn, mũi
nhọn đỏ tươi vừa rút ra, Biên Bức như chớp thêm một đao, chiếc đầu to lớn
của Hoắc Bộ Thiên đã bị chém rụng, từng vòng từng vòng lăn đến trước
mặt Bộ Kinh Vân, con mắt của hắn vẫn đang tràn ngập ấm áp, như là kêu
Bộ Kinh Vân mau chóng chạy trốn...

Máu của Bộ Kinh Vân như bị đông lại, y muốn tiêm khiếu! nộ khiếu!

cuồng khiếu!

Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc

Bộ Thiên!

Cha! Cha! Cha! Cha! Cha!

Nhưng y một chữ cũng không có cách nào gào ra, y ngơ ngác nhìn đầu

của Hoắc Bộ Thiên dưới chân!

Cho dù bây giờ có thể gọi, cũng đã quá muộn.

Người này hết mực yêu thương bảo vệ y, khiến cho y cảm thấy nhân

gian vẫn có tình người ấm áp. Bây giờ người đó không thể nhận được lễ
vật, càng không thể nghe y khóc than và nói chuyện!

Y hối hận, hối hận vì sao bản thân trước khi Hoắc Bộ Thiên còn sống

không cùng hắn nói vài câu! Cho đến khi hắn chết, y chỉ nói được ba câu!

Chỉ được ba câu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.