PHONG VÂN - Trang 970

Dưới ánh chiều tà, Đại Thần quan nhìn Thần tướng đang ngồi trên bức

tường đầu người kia, mặt không lộ cảm xúc gì, nói:

"Thần tướng, năm ngày nay ngài đã giết hết một ngàn không trăm linh

tám tráng nam ở Tây hồ rồi, chẳng lẽ còn ngại chưa đủ sao?"

Thần tướng hờ hững liếc nhìn Đại Thần quan một cái rồi nói:

"Giết một ngàn không trăm lẻ tám người nghĩa là sao? Đám người này

đều là thứ vô dụng cả! Chỉ có hơn ba mươi bộ óc có thể gắng gượng nuốt
xuống, còn những cái khác đều có vị không thể ngửi nổi, thực sự đều là phế
vật cả!"

Đại Thần quan hỏi:

"Thần tướng, ngài cứ giết mãi như vậy cũng không phải là cách giải

quyết, rốt cuộc thì bộ óc của người nào mới làm ngài thỏa mãn đây?"

Ánh mắt Thần tướng chợt lóe lên, nhe răng cười lớn, đáp:

"Ta thích ăn nhất dĩ nhiên là óc dũng giả và trí giả, về điểm này thì óc

của Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong là lý tưởng nhất! Đáng tiếc ta đã giết hết
một ngàn không trăm linh tám tráng nam rồi mà cũng vẫn không tìm ra
được một kẻ nào đặc biệt bất phàm giống như bọn chúng..."

Hắn thủy chung vẫn nhớ mãi không quên Bộ Kinh Vân và Nhiếp

Phong, có lẽ chỉ vì bộ óc trên đầu hai người bọn họ là mĩ vị cực kỳ hấp dẫn.

Đại Thần quan tức giận khuyên bảo:

"Nhưng Thần tướng à, ngài có biết từ ngày tết Đoan Ngọ ngài giết một

trăm dũng sĩ trước mặt mọi người, đến hai ngày nay ngài vẫn tiếp tục giết
không ngừng tay, những xác chết không đầu đã khiến cho thôn dân khắp
vùng Tây hồ hoang mang sợ hãi, lòng người kinh hoảng, bây giờ mọi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.