PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1088

Đô. Hay là tập trung quân lực triển khai vừa thủ thành vừa chiến ngay tại
Bàn Đô. Phe phái hai bên tranh cãi đến mức mặt đỏ cổ rát, huơ quyền, tay
áo rối tung rối bời, cãi nhau ầm ĩ suốt không thôi. Chiến Nam Thành ngồi
trên ngự tọa, mệt mỏi rã rời nhìn bên dưới đang tranh luận, gần đây thần
sắc y vô cùng không tốt, mọi người đều cho rằng y vì nghịch án của Hằng
vương mà bị tổn thương tinh thần, chỉ có Mạnh Phù Dao cứ mãi cười thầm
trong bụng, không ngừng phỏng đoán xem y mắc bệnh gì.

Những người đang tranh luận trong điện, đều lại đại quan nhất phẩm có

quyền quyết định quốc gia đại sự, tòng tam phẩm như Phù Dao không có tư
cách lên tiếng, nàng đang đứng nhàn nhã cạo móng tay, chợt nghe Chiến
Nam Thanh gọi, "Mạnh thống lĩnh có ý kiến gì với việc này không?"

Tất cả mọi người đều im thin thít, lũ lượt đưa mắt nhìn nàng, trong ánh

mắt hiển hiện sự hiếu kì xen lẫn khinh bi.

Tiểu tử ngốc này thì biết gì chứ?

"Á?" Tiểu tử ngốc nọ vội vàng buông tay xuống, đứng nghiêm chỉnh,

cung kính thưa, "Bệ hạ thần uy, cho dù là ở Đan Thủy hay Bàn Đô thì đại
quân nhất định phải đánh đâu thắng đó, để phản tặc nghe được sẽ sợ hãi mà
trốn chạy..."

"Hứ" Mọi người nhất tề quay đầu - chỉ biết hùa theo, vô liềm sỉ!

Chiến Nam Thành mệt mỏi xoa ấn đường, "Mạnh thống lĩnh, ngươi

muốn nói gì thì mau nói đi!"

Mạnh Phù Dao nhếch miệng cười nói, "Vi thần đã nói rồi mà."

Chiến Nam Thành cười khổ, gật đầu.

Mạnh Phù Dao đột ngột xoay người, siết chặt nắm tay, hét lên: "Những

kẻ ngu ngốc các ngươi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.