PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1097

áo. Đến lúc nửa đêm ta đói muốn chết luôn nên tìm đến một nhà nông gia,
dùng trâm cài để đổi lấy cái bánh nướng cứng ngắc. Ta ôm bánh bột ngô
nhìn về phía đèn đuốc rực rỡ trong Hoàng thành, chậm rãi gậm nhấm,
tưởng tượng cái bánh là heo quay bò mập trong tiệc rượu cung đình, cũng
coi như ta đã ăn no rồi..."

“…”

"Ngày này năm kia nữa ở Thiên Sát, ta bị lạc trên sa mạc Cát Nhã, đụng

phải một đám trộm cướp, nhưng chúng đã bị ta làm thịt rồi, có điều là,
trước lúc chết bọn chúng đã đâm thủng túi nước của ta. Hôm ấy trăng rất
to, ta thầm ước ông trăng là một cái bát chứa đầy thức ăn ngon để ta ăn
sạch hết thức ăn trong đó, trước đây ta thường hay chê thức ăn nhiều quá ăn
không hết, giờ khắc đó ta thật sự hối hận..." Sau đó ta nghĩ ta không thể
chết khát ở trên sa mạc Cát Nhã được, vì chết như vậy rất khó coi, có người
sẽ không nhận ra ta, ta liền uống máu của những tên cướp kia, hì hì..."

"... Đừng nói nữa..."

Mạnh Phù Dao vịn tường đứng lên, ngoảnh đầu sang chỗ khác im thin

thít, một lát sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói, "Ta muốn đi làm thêm vài
món ăn ngon nữa, sinh nhật của Châu Châu, mấy món ăn này quá đơn giản
rồi!"

Nhã Lan Châu nhìn bóng lưng nàng, dùng đũa gõ nhịp lên bàn, cười nói,

"Phù Dao, ta nói những lời này không phải là để xin sự thương cảm của các
người, ta chỉ muốn nói cho tỷ biết, trong chuyện tình cảm, càng chấp nhất
thì càng đau khổ, song dù có luôn luôn đau khổ, thậm chí phải chịu sự cô
quạnh, phải lưu lạc khắp nơi, phải đối diện với nguy hiểm, như tất cả những
điều đó có là gì đâu chứ? Chỉ cần tỷ dám, thì dù có khổ hơn thế nữa cũng
có thể vui vẻ chịu đựng, điều đáng sợ nhất là, ngay cả dám mà cũng không
dám!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.