PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1121

Đó là thái độ của một thượng giả.

Chiến Bắc Dã nhìn nàng, ngực như bị trúng một đòn hiểm độc, tay mềm

nhũn suýt chút nữa đánh rơi trường thương xuống đất. Hắn lập tức siết chặt
tay lại, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay mình bỗng nhiên ướt đẫm mồ hôi,
ướt át đến mức như không thể cầm được vũ khí.

Cách biệt nửa năm, ngày đêm nhung nhớ sâu dày, những nhớ nhung sâu

dày ấy ngày một chồng chất, so với tường thành trước mắt còn cao hơn,
dày hơn. Trong những giấc mộng trên từng chặng đường hành quân đêm
ngày của hắn, là hình bóng nàng mọi lúc mọi nơi, mỗi giờ mỗi khắc. Hắn
nhớ lúc nàng giơ roi giục ngựa, nhớ nàng thích uống nước ấm mỗi khi uống
nước, nhớ dáng vẻ khi nàng dùng cơm chảng tao nhã chút nào, nhớ đến
bóng lưng nàng ngủ khi hai người chung giường đêm nào, mảnh mai mềm
mại tựa mảnh trăng cong gần trong gang tấc, hóa ra lại cách biệt cả thiên
thai.

Nỗi nhớ như vậy... nỗi nhớ như vậy, nỗi nhớ quay quắt triền miên, xoắn

xuýt dây dưa, không thể thoát khỏi, không thể trốn tránh.

Hắn đã nghĩ đển vô số lần, tình cảnh khi hai người gặp lại nhau. Trên

kim điện? Trên phố lớn? Trong phủ đệ? Khi gặp nhau sẽ như thế nào, nàng
sẽ cười chào với hắn, hay hắn sẽ cười chào với nàng trước đây?

Thậm chí có một lần, hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mặt

đầy mồ hôi lạnh, vội vàng bò dậy muốn điểm quân dẫn binh tiến vào Bàn
Đô ngay tức khắc, thuộc hạ hắn liền kéo hắn lại. Đêm đó hắn mơ thấy nàng
chết, khắp người đầy máu tươi, đang ngồi dùng máu vẽ gì đó trên mặt đất,
sau đó thì ngã xuống. Nửa đêm còn lại hắn không tài nào ngủ được nữa,
ngồi bó gối ở trong sân, nhìn trăng đến tận sáng hôm sau.

Còn có một lần, hắn mơ thấy nàng không chờ hắn ở Bàn Đô, mà bỏ đi.

Sau khi tỉnh lại hắn ngơ ngác nghĩ, có thể là nàng đã bỏ đi rồi. Vậy hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.