PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1130

cùng bị hủy dưới tay tiểu nhân, còn những thủ binh Bàn Đô luôn kiên trì hộ
thành kia, ấy thế mà chỉ vì mấy câu võ mồm của tiểu nhân này rốt cuộc đã
buông bỏ vũ khí!

Mạnh Phù Dao không để ý đến hắn ta, mỉm cười đi cùng Trưởng Tôn Vô

Cực xuống thành lâu, cửa thành vốn đã bị những đợt tấn công dũng mãnh
của Thương Long quân làm lung lay sắp đổ, mấy trăm binh lính thủ thành
hợp lực mở cổng. Cánh cổng to dày và đen chầm chậm mở ra, ánh nắng
chói lòa theo đó ùa vào, một con hắc mã chân nhuốm ngàn dặm bụi đường
xuất hiện, nghênh đón những bước chân cuối cùng từ trên bậc thang bước
xuống của nàng.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi nhưng dáng người vẫn anh

tuấn, hiên ngang trên lưng ngựa, thẳng tắp như tùng xanh, chiến bào màu
đen có thêu hình ngọn lửa đỏ tung bay, như thể ánh lửa cháy bừng giữa núi
non mây trời gió lộng.

Phù Dao đứng ở bậc thang cuối cùng, mỉm cười nhìn chăm chú ánh mắt

đen láy của Chiến Bắc Dã, chờ hắn cười lên thật to và sảng khoái, đợi hắn
vẫy tay chào nàng nói, "Phù Dao, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau ở
Bàn Đô rồi."

Kết quả là... Chiến Bắc Dã không nói gì.

Hắn giơ roi giục ngựa phóng đến mà không hề dừng lại, khiến Phù Dao

ngạc nhiên hết đỗi, lúc ngang qua nàng đột ngột hắn cúi người xuống, nàng
còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lên lưng ngựa rồi. Một tay Chiến Bắc
Dã cầm cương ngựa, một tay giữ chặt eo Mạnh Phù Dao, lướt như bay qua
người Trưởng Tôn Vô Cực. Hộ quân phía sau reo hò, Chiến Bắc Dã như
một cơn lốc đen cuộn thẳng vào trong thành.

Trưởng Tôn Vô Cực đứng bất động tại chỗ mỉm cười, ho khẽ trong cát

bụi mù mịt, nhìn Phù Dao bị Chiến Bắc Dã cướp đi như gió cuốn, im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.