PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1159

không dám bám theo nữa, đưa mắt nhìn người nọ đi về hướng Tây, nàng
đợi thêm một hồi lâu nữa mới dám quay về.

Hộ vệ vẫn chờ nàng ở chỗ cũ, nhìn thấy nàng thì thở phào một hơi, Phù

Dao không nói gì, cười hì hì, ợ một cái rồi nói, "Á... dạo một vòng, tỉnh
rượu rồi."

Về đến phủ Thống lĩnh, Trưởng Tôn Vô Cực ra đón, dắt kẻ say xỉn mị

rượu kia về phòng.

Kẻ mị rượu kia liếc nhìn hắn, nắm đắm mới dứ một nửa rất tức thời thu

trở lại lập tức - đánh trời đánh đất đánh Hoàng đế, nhưng không nên đánh
Thái tử, vì Thái tử có độc.

Lần trước nàng hại hắn bị thương có chút xíu, vậy mà nàng phải làm nữ

đầu bếp nấu cơm nấu thức ăn cho hắn, làm dược sư thay thuốc cho hắn, làm
thợ mát xa xoa bóp cho hắn biết bao lâu chứ... có đieefu, phải công nhận là,
thân hình của Thái tử rất dẹp... nhìn rất đã mắt... rất muốn phạm tội...

Kẻ nào đó bèn cười ha ha, cười đến chảy cả nước miếng...

Trưởng Tôn Vô Cực đắp chăn kĩ lưỡng cho nàng, ngồi ở bên giường, có

hơi sầu lo nhìn nàng nói, "Cái tính nát rượu của nàng chẳng thay đổi, địa vị
ngày càng cao càng không người nào có thể quản được nàng, lúc ta không
ở nơi này, nàng mà uống say thì ai sẽ dọn dẹp đây?"

Phù Dao ha ha cười, đưa tay lên sờ khuôn mặt mỹ nhân lúc ẩn lúc hiện

trước mắt, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đắm đuối đê mê nói, "Mỹ nhân...
bổn vương... dọn dẹp được một triều đình, còn không dọn dẹp nổi... à hả...
chính mình sao?"

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, gỡ móng vuốt sói của nàng xuống, vuốt

ve khuôn mặt nàng từng chút một, như thể ghi nhớ từng đường nét trên
gương mặt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.