PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1181

Hình như có người biết được chân tướng thân thế của nàng.

Suy nghĩ một đoạn, Phù Dao nằm bò nhìn dấu vết để lại trên mặt đất.

Khinh công của nam tử kia cực giỏi, rơi xuống đất mà chẳng để lại dấu vết
gì cả. Công phu hết sức cao siêu, mới đó mà đã biến mất tăm mất tích,
Mạnh Phù Dao đột nhiên nhớ tới, vừa nãy trong đống quần áo tạp nham kia
có lộ ra một lệnh bài màu đồng cổ.

Hình dáng và cấu tạo của lệnh bài đó rất quen thuộc, hình như là Thông

hành lệnh của Hiên Viên quốc.

Mạnh Phù Dao nhìn về hướng Hiên Viên quốc, lạnh lùng cười. Nàng đi

thẳng vào thành, về tới phủ Thống lĩnh. Trước tiên là đến phòng Tông Việt.
Trong phòng mọi thứ vẫn bình thường, không có vẻ gì là chủ nhân đã rời
đi, nàng đưa tay sờ đệm giường - lạnh như băng, có thể thấy hình như đã
lâu không có người nằm. Nàng kinh ngạc đứng ở trong phòng, bắt đầu
ngẫm lại, cảm thấy mình có hơi thờ ơ với nam nhân độc mồm độc miệng
này, chẳng quan tâm hắn chút nào hết. Rõ ràng nàng biết hắn gần đây bận
rộn thường xuyên ra ngoài, nhưng chưa từng hỏi han hắn đang làm gì. Bây
giờ hắn mất tích rồi, còn nàng là người biết sau cùng, thậm chí cũng không
tìm được người quen hay thuộc hạ của hắn để hỏi chuyện.

Có lẽ, nàng đã quen ỷ lại vào sự giúp đỡ của Tông Việt, quen với cách

giải quyết vấn đề của hắn, không nghĩ tới việc hắn sẽ gặp khó khăn hay
phiền phức. Ngoài ra còn có một nguyên nhan mà Mạnh Phù Dao không
muốn đối diện - phải chăng trong tiềm thức nàng luôn muốn giữ khoảng
cách với họ?

Lúc này đây, đứng trong căn phòng trống không của Tông Việt, Phù Dao

đột nhiên nhận ra sự ích kỉ của mình. Đối với những bằng hữu đã hết lần
này đến lần khác giúp đỡ nàng, thì dù là không thể yêu họ, song cũng nên
quan tâm họ mới đúng. Còn nàng lại trốn tránh, hời hợt, thờ ơ, như thế có
phải là quá nhẫn tâm không chứ?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.